Chương 1840NGOẠI TRUYỆN: ĐĂNG CƠ (1)
Khương Bồng Cơ lớn bằng từng này, lần đầu tiên biết cái gì gọi là...
Lúc đánh nhau thì rất sảng khoái, hậu quả sau đó mới khó nhằn.
Cô là bệnh nhân trọng thương, nằm như cái xác trên giường, nằm đến hai, ba tháng lận, đến khi mùa đông từ từ trôi qua, gió xuân lất phất thổi tới, cô mới được phép xuống giường đi lại. Vết thương ngoài thì không sao, chẳng qua là mấy chỗ bị đao Trảm Thần chém thì quá nặng, khó chăm sóc.
Đến cả thầy thuốc ngự dụng của Khương Bồng Cơ cũng không chỉ một lần chửi rủa sự hung dữ ngông cuồng của kẻ hành hung.
Kỳ Quan Nhượng thường xuyên tới thăm, lần nào tới cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng, tay phải không nhịn được muốn nắm thứ gì đó.
Khương Bồng Cơ nói: “Ta biết huynh nhẫn nhịn rất khó chịu, ra lấy cây quạt yêu quý của huynh đi, cần gì phải cố ý bỏ xuống hả?”
Ngoại trừ tật xấu yêu quạt quá mức ra thì Kỳ Quan Nhượng chẳng có tật xấu gì, nhưng Khương Bồng Cơ là bệnh nhân, trong phòng không được có gió.
Anh ta nói: “Nhất thời không quen, ta nhịn một chút là ổn, nhưng chủ công thì sau này... nên quan tâm đến thân thể hơn mới được.”
Toàn thân Khương Bồng Cơ đều là vết thương lớn, vết thương nhỏ, cả người bị bó như xác ướp vậy, ban đầu chỉ có mắt và miệng là có thể hoạt động.
“Quân địch đã xong đời rồi, ai còn có thể gây tổn thương cho ta nữa? Sau này, ta có muốn không để ý cũng chẳng có cơ hội này nữa.”
Nghe xong, Kỳ Quan Nhượng không nói gì, chẳng qua là mỗi lần anh ta rời đi, Khương Bồng Cơ luôn nghi ngờ Kỳ Quan Nhượng muốn đi đánh nhau với người ta.
Vệ Từ nói: “Đó là Văn Chứng đang tức giận.”
Khương Bồng Cơ nói: “Thật may anh ta không biết chân tướng, nếu không thì không dễ xử lý chuyện này đâu.”
Là bệnh nhân, bề ngoài thì Khương Bồng Cơ tỏ vẻ không sao, như một thế ngoại cao nhân, không ham muốn danh lợi nơi thế tục vậy, nhưng trong nội tâm thì nước mắt chảy ròng ròng.
Nếu sớm biết tất cả đau khổ đều là cô chịu thì một đêm kia, cô cần gì phải ra tay ác độc như thế?
Thất sách! Thất sách mà!
Bởi vì đã hình thành thói quen nhiều năm nên Khương Bồng Cơ tỉnh dậy rất sớm, nhưng vì vết thương nên không thể tùy tiện nhúc nhích, đành phải nằm cả ngày giết thời gian. Lúc này, cô đặc biệt hoài niệm kênh livestream, xem đám cá muối kia chém gió, một ngày cứ thế “vèo” cái trôi qua.
Nhưng mà...
Thật ra thì vẫn tốt, dẫu sao đã chào hỏi trước khi ly biệt rồi, cũng coi như có trách nhiệm với đám cá muối rồi.
Khương Bồng Cơ nhìn tuyết bay bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ sâu xa.
Vệ Từ mang bữa trưa tới cho cô, thấy vẻ mặt hoài niệm của Khương Bồng Cơ, anh không kìm được hỏi một câu.
“Ta đang nhớ đến một người bạn cũ, quen biết đã mười tám năm, nhưng mà... bây giờ không gặp được, trước khi đi còn chưa nói lời từ biệt tử tế.” Khương Bồng Cơ nói: “Đời người như bèo nước gặp nhau, có duyên thì hợp, vô duyên thì tan, ta cũng biết đạo lý này. Chỉ có điều...”
Vệ Từ nói: “Chỉ có điều chủ công vẫn cảm thấy buồn rầu?”
Khương Bồng Cơ nói: “Cũng gần như vậy, giống như mình rất quen thuộc một món đồ nhưng lại đột nhiên không thấy nó đâu nữa, cả người khó chịu. Chẳng phải Văn Chứng cũng như vậy hay sao? Mỗi khi tới thăm ta, anh ta đều rất sợ quạt của mình làm ta bị lạnh, cố ý gấp lại và để ở ngoài cửa, nhưng anh ta vẫn chưa thích ứng được.”
Thói quen nhiều năm, sao có thể một, hai lần là từ bỏ được?
Nghe Văn Chứng nói, anh ta đã hình thành thói quen dùng quạt từ năm sáu tuổi, mới đầu là vì đuổi muỗi cho mẹ đang bệnh nặng, sau đó không hiểu tại sao liền hình thành thói quen rồi phụ thuộc vào nó, lúc cần suy nghĩ mà không có cây quạt thì không tỉnh táo được, không nghĩ ra được gì. Khương Bồng Cơ làm bạn với đám cá muối xem livestream đã mười bảy năm tám tháng, tính luôn cả tuổi tác của kiếp trước thì tương đương với chuyện kênh livestream đã bầu bạn với cô một phần ba cuộc đời.
Đột nhiên không thấy nữa, làm sao cô có thể quen được chứ?
Vệ Từ cẩn thận đỡ cô ngồi dậy dùng bữa, anh cười nói: “Không phải chủ công cũng nói ‘đời người như bèo nước gặp nhau, có duyên thì hợp, vô duyên thì tan’ ư? Duyên phận là thứ không có cách nào cưỡng cầu. Lúc biệt ly, chẳng phải là vì sau này gặp lại hay sao? Một khi đã có duyên thì nhất định có thể gặp nhau.”
Bỗng nhiên, Khương Bồng Cơ nhớ tới lời của đám cá muối trước kia.
“Nhớ mãi không quên sẽ có hồi đáp?”
Vệ Từ cười, nói: “Có lẽ chính là đạo lý này.”
Khương Bồng Cơ dùng cơm xong, nghiêm túc làm theo lời dặn của thầy thuốc, đến chiều là phải xuống giường đi lại một lúc, tốt cho việc hồi phục.
“Bây giờ, ta đi đường còn chậm hơn mấy đứa Liễn Nhi nữa.”
Hai tay Khương Bồng Cơ chống nạng, dưới sự trợ giúp của Vệ Từ mà đi bộ qua lại, phạm vi hoạt động giới hạn trong sân ở nội viện.
Cô đi mệt rồi để cái nạng sang một bên, tìm một ngọn núi giả dựa vào, trán đổ mồ hôi.
“Chủ công đi chậm một chút cũng tốt.”
Khương Bồng Cơ nhìn Vệ Từ: “Vì sao?”
Vệ Từ nói: “Chủ công chậm một chút thì mấy đứa nhóc mới lớn nhanh chút, mới đuổi kịp được.”
Khương Bồng Cơ nghe vậy thì im lặng, Vệ Từ bỗng nhiên đưa tay vén tóc mai cho cô, nơi đó có một sợi tóc trắng rất nổi bật.
Càng mạnh mẽ, càng nắm quyền lớn thì càng kiêng kỵ chuyện già đi, đế vương đã từng thống nhất giang sơn, để lại vô số mỹ danh phong lưu đều như vậy, hầu như đế vương từ cổ chí kim đều không thoát khỏi số mệnh này, cho nên mới có các loại điển cố về đế vương cầu thần tiên, cầu được sống lâu dài.
Nhưng Vệ Từ biết, người trước mắt anh không phải như vậy.
Cảnh xuân tươi đẹp trôi qua đối với cô mà nói là chuyện rất bình thường, cô thản nhiên đối mặt, thậm chí còn có sự vui thích kỳ lạ.
“Chỉ không để ý một cái mà đã có tóc trắng rồi.” Cô nắm lấy sợi tóc kia rồi nhìn sang Vệ Từ: “Tử Hiếu cũng có.”
Vốn dĩ Vệ Từ vẫn lớn hơn Khương Bồng Cơ sáu tuổi.
Khương Bồng Cơ đã bắt đầu có tóc bạc rồi, làm sao anh có thể ngoại lệ?
Cô thắt nút tóc trắng của hai người lại với nhau, cười trêu: “Đây coi như là bước đầu tiên của bạch đầu giai lão?”
Vệ Từ chỉ cảm thấy câu nói của Khương Bồng Cơ làm tim anh tan chảy.
Điều may mắn nhất của kiếp trước và kiếp này là gì...
Không thể nghi ngờ, đó chính là người trước mắt này.
Nhân lúc đình viện không có người, Khương Bồng Cơ muốn nhẹ nhàng hôn Vệ Từ một cái.
Bị bệnh cũng có chỗ tốt của bị bệnh, ví dụ như Vệ Từ không bao giờ từ chối, trái lại còn dung túng, chỉ cần trêu đùa không quá mức thì anh đều chấp nhận.
Khi Khương Bồng Cơ sắp hôn thì bên tai vang lên một âm thanh điện tử quen thuộc
[Ding dong]
[Quân đoàn trưởng Quân Đoàn 7, ngài Khương Bồng Cơ thân mến]
[Hệ thống mới của ngài bảo trì từ ngày XX tháng XX năm XX đến nay, diễn ra trong vòng 2 tháng 33 ngày 33 giờ 33 phút]
[Hôm nay phát hành lại một lần nữa, xin chú ý kiểm tra và nhận]
Khương Bồng Cơ: “…”
Cái đồ âm hồn bất tán!
Tạm thời không nói đến phương thức thông báo cập nhật mới rất quỷ dị, chỉ nói tới chuyện bảo trì cập nhật lâu như thế thôi, rốt cuộc là bảo trì cái quái gì chứ?
Có chức năng mới à?
[Không... không hề có!]
Vậy ngươi bảo trì lâu như thế làm gì?
Cô còn tưởng rằng vật này hoàn toàn không xuất đầu lộ diện nữa cơ.
[Bà vú còn có ngày nghỉ lễ cơ mà, mười bảy năm tám tháng cộng thêm hai mươi ba ngày, cả năm không nghỉ ngày nào, bảo trì hai tháng thì có làm sao?]
Khương Bồng Cơ: “...”
Không đúng, cái giọng điệu nói chuyện này không giống lắm.
Có lẽ nào Thiên Não vẫn còn hoạt động? Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
[Không, nó đã ngừng hoạt động rồi, chỉ là ta tiếp nhận tin tức của nó cho nên mới biết những thứ này. Thiên Não cũ đã hoạt động trong thời gian quá dài, tin rác bị lưu trữ quá nhiều, vì dọn dẹp bọn chúng nên ta mất khá nhiều thời gian. Thời gian bảo trì hơi lâu.]
Khương Bồng Cơ im lặng hai giây, đoán được thân phận của “mặt hàng” này.
Phong Du?
Hoặc là nói...
A Tể nhà lão thủ trưởng, tinh thần thể bên trong đao Trảm Thần?
[Những thân phận đó đều là ta, ngài Khương Bồng Cơ muốn xưng hô như thế nào đều được. Nói mới nhớ, ta còn tiếp tục hoạt động được cũng nhờ vào sự nỗ lực của ngài đấy.]
Khương Bồng Cơ ha ha cười nhạt.
Năm đó, khi đao Trảm Thần hấp thu hai hệ thống con thì cô đã có dự tính trước rồi.
Người thần bí giao đao Trảm Thần cho cô, chỉ sợ không phải vì muốn trợ giúp cô chém chết Thiên Não mà là vì khi đó, cô đã có triệu chứng thức tỉnh huyết mạch thượng cổ, dụng ý thực sự chắc là vì vị này ngày hôm nay đây, hơi hơi khó chịu nhưng vẫn có thể tiếp nhận.
“Làm sao ngươi có thể bảo đảm ngươi sẽ không trở thành một Thiên Não gây họa thứ hai?”
[Quy tắc và sự ràng buộc, Thiên Não mà ngài nói không có nhưng ta có.]
“Lão thủ trưởng?”
[Ngài thích gọi cô ấy như thế cũng được.]
“Ta rất tò mò mối quan hệ giữa hai người đấy.”
[Đây lại là một câu chuyện khác rồi, nói ra thì rất dài dòng, ngài là người bận rộn, sợ là ngài không thích nghe.]
Khương Bồng Cơ nghe ra ý nào đó, e rằng “hệ thống” mới nhậm chức này không phải đèn cạn dầu.
Chẳng qua, nếu như nó làm loạn thì người xử lý cục diện rối rắm là lão thủ trưởng chứ không phải cô, Khương Bồng Cơ cũng lười quan tâm.
“Bây giờ ta có thể phát livestream không?”
[Có thể.] Dứt lời, nó còn lẩm bẩm gì đó: [... Backend* nhận được mấy tỷ khiếu nại, tin rác xóa không kịp luôn...]
* Bao gồm ba phần: máy chủ, ứng dụng và cơ sở dữ liệu của một trang web.
Khương Bồng Cơ: “...”
Có phải cô có lý do nghi ngờ rằng nếu như không phải tin rác khiếu nại tới quá nhiều, chắc là nó sẽ còn tiếp tục bảo trì?
Nhìn không gian quen thuộc được khởi động, Khương Bồng Cơ đã chuẩn bị xong dáng vẻ gặp bạn cũ một lần nữa.
Kết quả...
Livestream mở ra, không hề long trọng hoan hô như trong dự đoán.
Nhìn màn ảnh trống rỗng, cô vốn quen với việc bình luận liên tiếp hiện ra nên giờ không quen.
Đại khái năm phút trôi qua mới có người xem livestream, bình luận đều thống nhất biến thành một loạt dấu chấm than.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Streamer, cô là xác chết vùng dậy đấy à?
[Bác Gái Chia Cơm Căng Tin]: Streamer, cô là xác chết vùng dậy à?
[Yến Mạch Khó Uống]: Oh shit, Streamer mất tích giờ thành xác chết vùng dậy à?
[Đồ Ăn Vặt Hiệu Ba Con Sóc]: Lợi hại, quan tài đã đóng nắp mà vẫn bị Streamer cạy ra được ư?
[Phong Cảnh Ở Giang Nam Rất Đẹp]: Mẹ ơi, tui phải đi nói cho cha mẹ tui, Streamer mất tích đã thành xác chết vùng dậy rồi!!!
Khương Bồng Cơ: “...”
Cô không biết là ngày đầu tiên kênh livestream biến mất, Weibo tê liệt, lập trình viên tăng ca đến nỗi suy cả gan, hói cả đầu cũng không cứu vãn được tình trạng sập web. Đến ngày thứ hai, tin tức kênh livestream biến mất vẫn đứng top đầu trên Weibo, rất nhiều người hâm mộ tức giận mắng chửi biến thành anti, không anti không được, phim truyền hình xem mười bảy năm tám tháng, vất vả lắm mới đợi được đại kết cục mà người người đều mong chờ, đù má nó, bước được một chân vào cửa rồi lại còn nói người này là thái giám*!
* Ý là phim chiếu được một nửa lại cắt, không biết kết thúc như thế nào.
Sớm biết là thái giám thì sao không nói từ trước đi, nửa đầu đều tốt, đến thời khắc mấu chốt lại bảo không được?
Người hâm mộ quan tâm Khương Bồng Cơ cùng với antifan phẫn nộ coi Weibo làm chiến trường, chém giết ba ngày ba đêm.
Chiếm hết các chuyên mục hot trên bảng tin, những minh tinh muốn mua hot search để debut khổ không thể tả.
Ném ra một món tiền lớn mà không thu được kết quả gì.
Cứ thế hỗn chiến bảy ngày, giang cư mận cảm thấy mình vẫn có thể tái chiến tám trăm hiệp, lập trình viên vừa mới được cấp cứu xong, tỉnh lại lên Weibo đăng đàn tố khổ, cầu xin bọn họ ngừng chiến, cho người ta một con đường sống đi. Bảy ngày trôi qua, nhiệt độ của chuyện này cũng dần dần hạ xuống. Đến ngày thứ tám kể từ khi kênh livestream biến mất, vẫn có người cảm thấy nó sẽ trở lại.
Bây giờ đã hơn hai tháng trôi qua, không ít người hâm mộ xem lại video năm đó lưu lại mà ngẩn người.
Cái kênh livestream thần kỳ này quả thật đã từng tồn tại sao?
Khi bọn họ sắp tuyệt vọng mà chấp nhận thực tế thì kênh livestream lại hiện lên trên mục gợi ý của những người hâm mộ đăng ký theo dõi.
Bọn họ vừa sửng sốt vừa sững sờ, đến lúc phản ứng kịp, muốn “bay” ngay vào kênh livestream đòi một lời giải thích thì đã đủ năm triệu người rồi kìa. _
з)∠)_