Chuyện dời đô đã ngã ngũ, động đất cũng đã qua đi tròn sáu ngày.
Vì tốc độ của Khương Bồng Cơ cũng nhanh chóng, xử trí kịp thời, nên Thượng Kinh không phát sinh dịch bệnh.
Nhưng nghe dân phu chở lương thực và bộ khúc cứu hộ ở quận Phụng Ấp nói thì những nơi khác đã bắt đầu phát hiện mầm mống của bệnh dịch.
Hai tay hai chân Khương Bồng Cơ đều đang rịt thuốc, công việc cứu hộ ngày cuối cùng đều quẳng cho bộ khúc và cấm quân, cô chỉ cần nghỉ ngơi là được.
[Streamer V]: Cảm giác mình đã biến thành con cá muối*.
*Chỉ những người không có lý tưởng, mục tiêu.
Nhiệm vụ trước mắt của Khương Bồng Cơ chính là nghỉ ngơi, để vết thương trên tay chân nhanh chóng lành lại.
Mấy ngày từ khi động đất xảy ra, Khương Bồng Cơ gần như là không nghỉ ngơi một giây phút nào. Cô dẫn người đi cứu hộ ở khu vực lao động, cứu những dân chúng đang bị vùi lấp trong đống đổ nát, dù sao không ai có thể tìm thấy dấu vết của sự sống chính xác được như cô.
Cho nên vết thương của cô nhìn trông có hơi thê thảm, giờ công cuộc cứu hộ đã đi đến kết thúc, mấy người Phong Cẩn cương quyết yêu cầu cô ở lại doanh địa để dưỡng thương.
Sự thật thì khả năng hồi phục của cơ thể cô tốt gấp mấy lần người bình thường.
Nếu không phải sợ thầy thuốc tưởng cô là yêu quái, cô đã sớm bay nhảy khắp nơi rồi.
Dưỡng thương chán ngắt, Khương Bồng Cơ đành ngồi buôn chuyện với khán giả.
[Đại Táo Đỏ]: Streamer rác rưởi, cô là một con cá muối thì đám Từ Kha, Phong Cẩn đáng thương còn có cả anh đẹp trai Kỳ Quan Nhượng là cái gì? Lũ cá muối hạng bét bị một con cá muối quất roi nô dịch à? Cục cưng đã một ngày không nhìn thấy anh đẹp trai Kỳ Quan Nhượng rồi đấy.
[Streamer V]: Văn Chứng có vợ rồi.
[Yêu Nhất Là Cục Cưng Phong Cẩn]: Mị cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy Phong Cẩn, Phong Cẩn ver trưởng thành quá thú vị *mắt lấp lánh*
[Streamer V]: Hoài Du có vợ rồi.
[Đại Trưởng Công Chúa]: Dạt hết ra! Nói đến đẹp trai, mị cảm thấy Từ Kha mới là người được nhất. Streamer, bác còn nhớ Từ Kha rất giống với một tiểu thịt tươi bên này chứ? Mị nói bác nghe nè, Từ Kha bây giờ có siêu siêu nhiều fan boy fan girl luôn ấy. Cái cậu tiểu thịt tươi đó hai năm nay không nổi lắm thế là mượn Từ Kha làm bàn đạp để trèo lên, gần đây còn nhận diễn một bộ phim cổ trang, tạo hình bắt chước Từ Kha y hệt nhá.
Khương Bồng Cơ hai tay bưng bát, thổi một hơi rồi ngửa cổ uống hết sạch bát thuốc đắng ngắt, đổi sang tư thế khác thoải mái hơn.
[Streamer V]: Hiếu Dư có vợ rồi.
[Bao Dzai]: Kết hôn thì có làm sao? Mấy người thật là ngây thơ thiển cận, Phong Cẩn shota, Từ Kha shota và Kỳ Quan Nhượng đại thúc, cả ba người này đều là văn nhân chân yếu tay mềm… nếu như không có IQ mà bọn họ vốn kiêu ngạo thì chẳng khác gì mấy thằng vô dụng. Để tôi nói này, Mạnh Hồn đại thúc khá hơn nhiều, cơ bắp nhìn đã cả mắt. Đàn ông hàng to mới ngon, sinh hoạt vợ chồng mới sướng.
Khương Bồng Cơ nhìn thấy bình luận đó, trong đầu bắt đầu xuất hiện một đống âm thanh đen tối.
[Streamer V]: Tên này vợ chết.
Khán giả xem trực tiếp: “…”
Mẹ nó, Streamer, bà có để nói chuyện tiếp nữa không đấy?
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Nói đến mới nhớ, mấy người bên cạnh Streamer đều kết hôn hết rồi, tại sao mình bác Streamer vẫn còn FA?
Khương Bồng Cơ sao có thể chịu thua?
[Streamer V]: Ài, chẳng phải là vì làm bạn với mọi người à?
Tuy nói là dưỡng thương nhưng Khương Bồng Cơ cũng chẳng nhàn rỗi.
Đùa giỡn với khán giả xong, tâm trạng của cô tốt lên nhiều, bèn kéo tấm bản đồ đặt trên bàn lại.
Đây không phải bản đồ của Đông Khánh mà là bản đồ địa hình những quận huyện xung quanh đây, vẽ rất đơn sơ, miễn cưỡng xem được.
Đúng lúc này, Phong Cẩn vào trong lều.
“Hoài Du, việc thống kê những người bị thương bên ngoài thế nào rồi?”
Khương Bồng Cơ ăn một miếng mứt quả để xua đi vị đắng chát trong miệng.
“Đã có số lượng cụ thể, mười chín nghìn tám trăm mười hai người, số người tử vong thì không thể thống kê được, đại khái có lẽ tầm tám mươi lăm nghìn người.”
Nói ra những con số này, ngay cả Phong Cẩn cũng không kìm được thở dài.
Thượng Kinh đã từng là một đô thành phồn vinh đến nhường nào, dân số trong thành lên đến một trăm hai mươi nghìn người, một trận động đất liền chôn vùi 70% dân số.
Khương Bồng Cơ tính toán một lúc, cảm thấy cũng tầm đấy.
Cho dù là tìm kiếm toàn diện hai lần nhưng cũng không thể đảm bảo không có người mất tích, Khương Bồng Cơ dựng lều cháo và doanh địa cứu hộ ở Thượng Kinh, cũng không thể bảo đảm không có dân chúng sau khi may mắn sống sót bỏ chạy đến nơi khác… Con số mà Phong Cẩn báo cáo cũng không chênh lệch nhiều lắm với những gì cô dự đoán.
“Ta dự định hai ngày nữa sẽ đến Tượng Dương nhậm chức.” Khương Bồng Cơ nói.
“Nhanh vậy ư?” Phong Cẩn ngẩn ra, lại nói: “Thế thì phải sắp xếp cho dân chúng ngoài kia như thế nào?”
Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu bọn họ chịu đi theo thì để bọn họ đi theo. Ai cảm thấy không rời khỏi quê cũ được thì để lại cho mỗi người một chút lương thực, vậy cũng đã coi là hết lòng quan tâm. Cố gắng lên đường sớm nhất có thể để tránh đêm dài lắm mộng. Triều đình im hơi lặng tiếng về trận động đất lần này, lại cố chấp muốn dời đô, dân chúng bị vứt bỏ sao có thể chịu đựng được điều này? Sợ là họ sẽ nổi dậy khởi nghĩa, trên đường sẽ xuất hiện vô số bạo dân…”
Nhân lúc tình thế vẫn còn chưa đến mức nghiêm trọng, lên đường nhậm chức đã rồi nói sau.
Có một nơi yên ổn rồi, Khương Bồng Cơ mới có thể suy xét mưu tính đến bước tiếp theo.
Phong Cẩn chợt tỏ vẻ khổ sở, nói: “Không phải sợ… mà đã xảy ra rồi.”
Khương Bồng Cơ nhướng mày, nói: “Có loạn dân thật sao?”
Cái quốc gia Đông Khánh này cũng kỳ lạ, mấy năm nay thiên tai nhân họa không ngừng, khả năng chịu đựng của dân chúng đúng là cao một cách bất thường.
Nếu là người tính giống Khương Bồng Cơ thì đã sớm giương cờ khởi nghĩa từ lúc triều đình giày vò rồi, nào đâu nhịn được đến bây giờ.
“Tổng cộng có hai nhóm, một nhóm tự xưng là Thanh Y Quân, một nhóm khác tự xưng là Hồng Liên Giáo. Thời gian hai nhóm này nổi dậy chỉ kém nhau hai ngày, bọn họ giương cao khẩu hiệu ‘Trời xanh bất nhân, tiêu diệt chuyên quyền’ và ‘Đồng lòng thống nhất, vì dân thỉnh mệnh’, tạo thanh thế to lớn. Trước đó lúc bộ khúc chuyển một nghìn thạch lương thực đến quận Phụng Ấp, suýt nữa bị đám Thanh Y Quân đó cướp mất. Tuy không thành công nhưng bộ khúc cũng tổn thất mất vài người…”
Phong Cẩn vừa nói xong, vẻ mặt Khương Bồng Cơ đã trở nên nghiêm nghị, dường như trong bầu không khí có tiếng nứt vỡ.
Anh cúi xuống nhìn liền thấy Khương Bồng Cơ đã bóp nát tay vịn của giá tỳ tay thành vụn gỗ.
“Suýt chút nữa cướp lương thực của bộ khúc?” Khương Bồng Cơ cười lạnh, ánh mắt nổi lên sát ý mãnh liệt: “Nếu bọn họ đã dám dùng khẩu hiệu cao thượng như thế, có biết lương thực chuyển đến quận Phụng Ấp là để cứu tế dân chúng bị nạn? Ngay cả thế mà cũng dám cướp?”
Phong Cẩn nhìn vụn gỗ trên mặt đất, không thể tưởng tượng nổi lực tay của Khương Bồng Cơ lớn đến mức nào.
Nhưng mà, thế cũng có nghĩa là vết thương của cái vị này đã khỏi rồi đúng không?
Vẻ mặt Phong Cẩn hiện lên sự châm chọc: “Giương lá cờ vì nghĩa lớn thì có tác dụng gì, bản thân chúng chỉ là đám ô hợp vô kỷ luật mà thôi. Sau cùng cũng chỉ là một đám đầu voi đuôi chuột, chẳng được trò chống gì...”
Câu này dường như không có gì sai, nhưng khán giả xem livestream lại có cái nhìn khác.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Chậc chậc, tôi cảm thấy bạn Phong Cẩn đang chuẩn bị để sau này tự vả đấy. Nhớ lại đội quân Khăn Vàng cuối thời Đông Hán mới bắt đầu ai cũng coi thường không? Cuối cùng chẳng làm cho một trận oanh liệt chấn động triều đình đó thôi?
[Mạch Đập Triệu Tử Long]: Phong Cẩn xuất thân từ sĩ tộc mà, đã có ấn tượng cố hữu về tầng lớp nông dân rồi, phán đoán này của cậu ấy không sai. Không chỉ là cậu ấy, đa số người ở thời đại này đều nghĩ như vậy. Chậc chậc, bọn họ vẫn không hiểu sự phẫn nộ của các bác nông dân đâu.
Đối với những gì Phong Cẩn nói, Khương Bồng Cơ chỉ cười, lần này thì cô đứng về phe khán giả.
“Thanh Y Quân, Hồng Liên Giáo… chậc, trời cũng giúp mình.” Đôi mắt Khương Bồng Cơ lóe sáng, nói: “Hoài Du, cậu không cảm thấy chỉ đơn giản là huyện lệnh của một huyện Tượng Dương là quá không phù hợp với thân phận của ta à?”
Phong Cẩn trong lòng giật mình cái thót, có dự cảm không lành.