Nếu nói ai là người bị tổn hại nhiều nhất thì chính là người xem livestream.
[Mạch Đập Triệu Tử Long]: Xem livestream lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu được một đạo lý là Streamer không giống người bình thường. Người bình thường cùnh lắm là ăn trong bát, ngó trong nồi, Stremer thì sao? Cô đến trong bát còn chưa ăn đã nhớ đến trong nồi vẫn chưa chín, đầu đã nghĩ đến buổi tối phải giết gà vịt nào và đêm thì phải ăn thứ gì...
[Nước Uống Dinh Dưỡng]: Bác bên trên nói thật uyển chuyển, nói thẳng Streamer được voi đòi tiên là được rồi. Tất nhiên, đây là ca ngợi.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Mấy người nghĩ rằng từ được voi đòi tiên có thể hình dung bản tính của Streamer sao?
Người xem livestream lại thảo luận một hồi, Khương Bồng Cơ trong lòng trợn trừng mắt, sau đó che kín những bình luận này đi.
Nếu là người bình thường có lẽ đã bị câu nói của Khương Bồng Cơ dọa cho rồi, song Phong Cẩn không phải người bình thường, vậy mà có thể hiểu được tư duy kỳ dị của Khương Bồng Cơ.
Anh nghiêm trang, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Ý của Lan Đình là... cậu muốn quận Phụng Ấp?”
Đông Khánh có sáu châu, tổng cộng hai mươi mốt quận.
Trong đó sáu châu phân chia thành: Thương Châu, Sùng Châu, Chương Châu, Hoàn Châu, Kham Châu và Hạo Châu.
Hoàn Châu bao gồm quận Thượng Dương, quận Phụng Ấp và quận Thừa Đức. Trong ba quận thì Phụng Ấp có diện tích lớn nhất, tuy nhiên địa thế thiên về hướng Bắc, số dân cũng ít nhất. Sắp tới Khương Bồng Cơ sẽ nhậm chức huyện lệnh huyện Tượng Dương thuộc quận Phụng Ấp.
Khương Bồng Cơ nở nụ cười đổ lỗi cho hoàn cảnh, hỏi lại: “Cái này có gì không được?”
Phong Cẩn nói: “Không phải Cẩn hắt nước lạnh vào cậu, chỉ là việc này Quan Gia sẽ không cho phép đâu.”
Liễu Xa đã là Châu mục Sùng Châu rồi, trước khi ông lui về, Liễu Hi cùng lắm cũng chỉ có thể làm huyện lệnh huyện Tượng Dương thôi, không có cách nào leo lên tiếp được.
Hoàng đế là người đa nghi, đến con trai mình còn đề phòng thậm chí là theo dõi ngày đêm, huống gì là cha con Liễu Xa.
“Ta có nói phải được ông ta cho phép bao giờ thế?” Khương Bồng Cơ cười nói: “Hoài Du vẫn còn quân tử quá mức.”
Phong Cẩn bị gọi là “quân tử” im lặng không nói gì.
Người này mà nói ra từ “quân tử” tuyệt đối không phải lời khen ngợi.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Động đất lan đến cả Hoàn Châu, hoàng đế lại cố ý dời đô đến Kham Châu. Phía bắc biên giới còn có Bắc Cương nhòm ngó, nói cách khác, phương Bắc của Đông Khánh đang rơi vào tình trạng vô cùng hỗn loạn, triều đình không rảnh quan tâm. Hoài Du, cậu nói xem dưới tình hình này, rốt cuộc là thư bổ nhiệm của triều đình hay là bộ khúc thực lực lớn mạnh có tác dụng hơn?”
Thời buổi loạn lạc chỉ có vũ lực mới là lá bài hộ mệnh tốt nhất.
Lúc trước dự tính bồi dưỡng quân tinh nhuệ nên số lượng bộ khúc không lớn.
Hiện nay thiên hạ đã loạn, Khương Bồng Cơ không thể không nghĩ đến việc phát triển bộ khúc.
Phong Cẩn hiểu ý của Khương Bồng Cơ, chỉ cần binh hùng tướng mạnh, dùng vũ lực nắm giữ cả quận Phụng Ấp trong tay là thành công rồi.
Lúc đó, cho dù Khương Bồng Cơ vẫn là huyện lệnh huyện Tượng Dương nhưng thực chất lại không khác Quận thủ.
Khương Bồng Cơ chưa đi đến huyện Tượng Dương nhưng cô đọc nhiều nên cũng hiểu một chút về tình hình cụ thể bên đó: “Huyện Tượng Dương là một nơi tốt để đóng quân luyện võ, địa thế dễ thủ khó công...”
Phong Cẩn là người quận Thượng Dương, quận Thượng Dương tiếp giáp với quận Phụng Ấp nên anh cũng biết được một chút tình hình huyện Tượng Dương của quận Phụng Ấp.
Anh nhíu mày, sắc mặt nặng nề.
“Diện tích ruộng đất nơi này đúng là rất rộng lớn, nhưng lại là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, người ở thưa thớt, địa thế hiểm trở, không thuận lợi cho việc nhà nông.”
Bộ khúc không dễ nuôi chút nào, mỗi người là một miệng ăn, cộng thêm hàng ngày tập luyện nên lượng ăn uống của mỗi người bằng hai đàn ông bình thường, tiêu hao lương thực vô cùng lớn. Ruộng đất huyện Tượng Dương cằn cỗi, lại ít nông dân canh tác, lương thực sản xuất ra căn bản không đủ nuôi bộ khúc.
Nói cách khác, nếu đóng quân ở đây, mỗi năm cô phải hao tốn kha khá tiền bạc để mua lương thực từ bên ngoài, tài sản của cô chịu nổi không?
Đây mới là bộ khúc quy mô năm nghìn người, còn nếu muốn mở rộng quy mô thì lượng chi ra sẽ như đường thẳng đi lên.
“Hoài Du, cậu phải hiểu một đạo lý.” Khương Bồng Cơ khoanh tay, cười đầy tự tin: “Một nơi nghèo không thể trách tài nguyên của nơi đó không tốt, chỉ có thể trách người quản lý quá ngu xuẩn, chỉ biết nhìn vào nhược điểm mà không biết phát huy ưu thế.”
Câu nói này của Khương Bồng Cơ xem như pháo tấn công tầm xa.
“Lại đây, ta cho cậu xem bảo bối.” Khương Bồng Cơ tìm kiếm trong hòm sách của mình, sau đó rút ra một cuốn da dê hơi ố vàng, ra hiệu Phong Cẩn qua xem: “Đọc nhiều sách chắc chắn không có hại.”
Phong Cẩn tiến lên hai bước, ngồi vào bàn một lần nữa, tỉ mỉ xem tấm da dê đã mở kia, trong không trung còn thoảng mùi khó chịu.
“Đây là... bản đồ Đông Khánh?”
Phong Cẩn tỉ mỉ nhìn, phát hiện ra đây đúng là bản đồ Đông Khánh, song những thứ vẽ ở trên còn tường tận hơn bản đồ anh biết, không chỉ nhiều mạch sông nhánh núi mà còn rất nhiều ký hiệu kỳ quái.
“Ừm, đúng là bản đồ Đông Khánh. Sách vở lưu trữ của Trình Thừa tiên sinh rất phong phú, nội dung gần như liên quan đến tất cả các mặt, thư viện bên Lang Nha cũng lưu giữ không ít sách cổ không trọn vẹn và bản độc quyền. Ta thống kê tất cả các sách địa lý và những phần dã sử, chính sử có liên quan, dựa vào đó ghi chú trên bản đồ, tốn không ít công sức đấy.”
Mới đầu Phong Cẩn nhìn còn hơi mơ hồ, sau lại phát hiện bên góc đã liệt kê các loại ký hiệu, bên cạnh ký hiệu còn có ghi chú thì lập tức hiểu ra.
Hiểu được ý nghĩa của các ký hiệu rồi thì xem tấm bản đồ kia đơn giản hơn nhiều.
“Cái này, cái này...” Phong Cẩn kinh ngạc đến không nói ra lời.
Trên tấm bản đồ thậm chí còn ký hiệu các loại quặng mỏ!
“Sao cậu lại biết những thứ này?” Phong Cẩn hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
Khương Bồng Cơ trợn trừng mắt nói: “Đọc nhiều sách có lợi cho sức khỏe và tinh thần. Ghi ghép lại trong quá trình đọc sẽ có nhiều thu hoạch bất ngờ. Trước thời Thập Lục Quốc, phong tục tự do cởi mở, không ít văn nhân dạo chơi thiên hạ, ghi lại toàn bộ những gì gặp được trên đường đi viết thành sách. Sau trải qua thời loạn lạc Thập Lục Quốc, những cuốn sách này phần lớn mất đi hoặc không trọn vẹn, có một số thậm chí chỉ còn một bản truyền lại...”
Cô sắp xếp lại đống sách của Trình Thừa, trong đó có không ít sách vở liên quan, chỉ là mọi người đa phần đều coi là truyện ký du lịch nên không coi trọng.
Hai năm nay ở quận Lang Nha, Khương Bồng Cơ cũng không ngồi rảnh rỗi, cô tìm đọc không ít sách quý.
Đừng nhìn tấm bản đồ này đơn giản, thực tế nó đã hao tốn tâm huyết ba năm ròng rã của cô.
Phong Cẩn vẫn không hiểu, Khương Bồng Cơ lại nói: “Giống như đại nho tiền triều viết ‘tập tranh dạo chơi sông núi’, người bình thường chỉ đọc trong sách cảnh sông núi đẹp ra sao cùng với chuyện vui của đại nho trên đường đi nhưng ta lại đọc ra nội dung khác...”
Phong Cẩn nhìn lên, trên con đường này đánh dấu rất nhiều chữ cực nhỏ, nhìn kỹ thì nhất thời da đầu tê dại.
Ví dụ, vị đại nho kia nói mình ở chỗ nào đó nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ ra sao, Khương Bồng Cơ lại đi phân tích nguyên nhân hình thành cảnh tượng này, nghiên cứu các truyện ký địa lý cùng loại khác, kết hợp với một loạt điều kiện như thổ nhưỡng, nhiệt độ, độ ẩm… còn suy đoán ra tình hình địa chất hoặc địa thế đặc biệt ở xung quanh.
Cô không tự mình đi đo đạc nhưng mắt lại “nhìn thấy” những chỗ người thường không chú ý.