Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 397

Chậc, chủ nhân tương lai như thế thì còn cần một mưu sĩ cá muối làm chi?

Là một “người bình thường” như Khương Bồng Cơ nói, Phong Cẩn cảm thấy bản thân đã chịu tổn thương nặng nề.

Khóe miệng anh gần như không khống chế được, nếu không phải được nuôi dưỡng tốt từ nhỏ thì không biết chừng đã thất lễ rồi.

“Cho nên cậu xem, theo phỏng đoán ban đầu của ta thì huyện Tượng Dương này cũng không phải hoàn toàn không đáng giá mà phải xem làm thế nào để lợi dụng và khai phá thôi. Nhưng chung quy thì những điều này cũng chỉ là phỏng đoán của cá nhân ta, tình hình thực tế ra sao còn phải tự mình đi huyện Tượng Dương một chuyến mới được.”

Phong Cẩn nghe xong nhìn bản đồ lại nhìn Khương Bồng Cơ, lập tức hiểu rằng cho dù vứt người này ở đâu thì cô cũng có thể gây ra chuyện.

“Dựa theo kinh nghiệm của ta, cái huyện Tượng Dương này có lẽ có quặng sắt trữ lượng trung bình, nếu như khai thác được...”

Vũ khí, áo giáp chính là trang bị cần thiết cho quân sĩ, cũng là mục tốn tiền nhất. Hiện tại Khương Bồng Cơ rất nghèo, miễn cưỡng có thể cung cấp bữa ăn cho bộ khúc, cung cấp một hai trăm bộ vũ khí tinh xảo cũng có chút giật gấu vá vai rồi chứ đừng nói đến trang bị cho cả bộ khúc.

“Nhưng mà... Kể cả có quặng sắt có thể khai thác thì làm thế nào vận chuyển ra ngoài được?”

Phong Cẩn vốn là người không thích tranh luận song người bạn nhỏ của anh hôm nay thực là quá đáng ăn đòn rồi, khiến người ngứa tay, anh cũng không chịu nổi.

Có năng lực như thế thì đi thẳng lên trời luôn đi?

“Ta nghe một số người từng nói, muốn giàu thì phải sửa đường, ít sinh con cái trồng nhiều cây... Ây, vế phía sau khỏi cần quan tâm.”

Câu nói hớ của Khương Bồng Cơ đã làm cho màn chế giễu của người xem livestream nổi lên, cô nghiêm mặt nói: “Trọng điểm ở nửa câu trước, sự phồn vinh của bất kỳ nơi nào cũng không thể tách rời việc giao thông thông suốt. Huyện Tượng Dương này đất đai mềm xốp, nếu xây được một con đường thông ra ngoài thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Về phần tiền, lương thực và nhân lực để sửa đường thì càng không phải lo lắng.”

“Lao dịch?”

Phong Cẩn nhíu mày, từ xưa tới nay dân chúng vô cùng căm ghét lao dịch, nhưng triều đình ra lệnh thì không thể không tiến hành.

Lao dịch nói trắng ra thì chính là lao động chân tay không công, làm tốt cũng không có phần thưởng, làm không tốt thì cả nhà mất mạng.

Nếu Khương Bồng Cơ vừa nhậm chức đã làm thế thì rất dễ khiến cho dân chúng địa phương căm ghét và chống đối.

“Cho nên ta mới nói Hoài Du cậu quá quân tử rồi, có một số việc phải tùy cơ ứng biến, bảo thủ không tốt đâu.” Khương Bồng Cơ nói: “Lao dịch bình thường dân chúng tránh còn không kịp. Cậu nói là vì sao? Còn không phải là do lao dịch nặng nhọc, không có thù lao, vừa mất thời gian vừa làm lỡ việc canh tác ở nhà. Nếu cấp cho họ một phần thưởng nhất định, chịu trách nhiệm lo ba bữa ăn no ấm, đợi đến ngày hoàn thành thì xem xét tình hình cụ thể của mỗi nhà mỗi hộ mà cắt giảm thuế hoặc có thể cho thuê nông cụ, trâu cày giá rẻ, chẳng lẽ lại có người không đồng ý sao?”

“Tiền đâu?”

Phong Cẩn không nhịn được nói ra vấn đề mấu chốt.

Khương Bồng Cơ nói rất hay nhưng muốn tiến hành những cái này thì phải quay lại vấn đề ban đầu: “Tiền”.

Tiền lấy từ đâu ra?

Cô ồ một tiếng, hét ra bên ngoài: “Hiếu Dư có ở đó không, qua đây một chút.”

Không bao lâu sau, Từ Kha đang bề bộn công việc đến váng đầu đi vào, nhiệt độ và không khí bên trong lều thoải mái hơn bên ngoài nhiều.

“Lang quân có việc gì thế ạ?”

Khương Bồng Cơ nói: “Lúc trước phái người của bộ khúc đi lục soát đống đổ nát của các nhà các phủ, bọn họ đã về chưa, kết quả ra sao?”

Phong Cẩn lập tức hiểu ra, mặt sắp tái xanh rồi.

Tiền ở đâu mà ra?

“Mượn” thẳng từ trong đống phế thải của người ta chứ đâu.

Viết cái phiếu nợ, đợi ngày nào đó cô có tiền rồi, chủ nhân đến cửa thì cô sẽ trả.

Tuy nhiên cái ý kiến này do chính anh đề xuất ra, Phong Cẩn chỉ có thể cắn răng nuốt máu.

Trước khi động đất xảy ra, rất nhiều quan lại quyền quý đều đang nghỉ mát ở ngoại thành cho nên thương vong phần lớn là nô bộc.

Động đất xảy ra, Quan Gia muốn dời đô, có một số nhà cấp bách phái nô bộc quay về thu dọn hành lý và gia sản.

Nhưng thời gian khẩn cấp, không mang được nhiều đồ, những thứ để lại hầu như đều béo bở cho Khương Bồng Cơ.

Từ Kha nghe cô nhắc đến việc này sắc mặt ửng hồng, rút ra một tờ danh sách từ trong túi áo, số lượng của cải liệt kê trên đó khá khả quan.

Đám quan lớn kia không có thời gian chuyển đồ nhưng bộ khúc của Khương Bồng Cơ thì thoải mái thời gian, cái nào mang đi được thì đều quét sạch hết.

Lúc đến mỗi bộ khúc hai tay trống trơn, lúc đi thì ai nấy đều cầm theo một túi nặng.

Khương Bồng Cơ nói: “Cậu xem, tiền bạc đây không phải có rồi sao?”

Phong Cẩn: “...”

Bây giờ anh chỉ muốn yên tĩnh, hết muốn tranh cãi với cô rồi.

Khương Bồng Cơ cũng không chọc ghẹo Phong Cẩn đáng thương nữa, phải có chừng mực.

“Trước tiên hãy thống kê xem có bao nhiêu người dân bằng lòng theo chúng ta, thời gian không đợi người đâu.” Khương Bồng Cơ vừa nói xong câu này đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, cho một người giả trang thành dân thường tuyên truyền sự việc Hồng Liên giáo và quân áo xanh gì gì kia ra ngoài.”

Người xem livestream không hiểu Khương Bồng Cơ sao lại làm vậy, Phong Cẩn và Từ Kha lại hiểu ngay.

Người dân bây giờ phần lớn đều có chút tình cảm cố hương khó dời, dù nay quê hương đổ nát, triều đình mặc kệ, nhưng rất nhiều người vẫn mù quáng muốn ở lại chỗ này mà không muốn đi theo một thế lực xa lạ đến một địa phương xa lạ bắt đầu lại từ đầu.

Khương Bồng Cơ không dám khẳng định hơn mười nghìn người này có bao nhiêu người đi theo cô nên đành dùng thủ đoạn nhỏ.

Đi theo cô, không dám nói có thịt ăn nhưng ít nhất ba bữa có thể húp cháo nóng, tính mạng không lo.

Nếu ở lại đây hoặc đi nhờ cậy họ hàng khác, riêng bạo dân trên đường cũng có thể khiến bọn họ chết không toàn thây.

Mặc dù phản xạ hơi dài nhưng người xem livestream vẫn nhanh trí, không ít người like cho Khương Bồng Cơ vô sỉ.

[Ông Chủ Tào Yêu Vợ Mi]: Ngay cả đi vệ sinh cũng không cần lấy tay đỡ “tiểu đệ” tôi phục cô rồi.

[Đại Ca Bán Giày Cỏ]: Nhìn thấy Streamer mặt dày như thế, tôi bỗng yên tâm. Nhớ Tam Quốc Diễn Nghĩa năm đó Lưu hoàng thúc thất bại bỏ chạy, khó bỏ mười nghìn dân Tân Dã, bèn nói là người dân tự nguyện bỏ nhà đi theo. Nhìn Streamer, tôi bắt đầu thấy thuyết âm mưu rồi...

[Nhị Ca Múa Đao]: Chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ đến mức này, đúng là vô liêm sỉ đến mức ngang nhiên, cơ mà tui thích.

Khương Bồng Cơ nhìn bình luận mà thầm trợn trừng mắt.

Không biết bây giờ cô đang thiếu người thiếu tiền sao?

Không nghĩ biện pháp tăng thu giảm chi thì làm sao mà bố trí được chứ?

Trên thực tế, dân chúng vô cùng có thiện cảm với Khương Bồng Cơ, rất nhiều người tôn trọng cô tận đáy lòng.

Biết bao nhiêu người dân là do cô đích thân cứu từ trong đống hoang tàn ra chứ?

Bọn họ còn sống không phải vì triều đình lương thiện thế nào, yêu dân như con ra sao mà chỉ là vì lòng nhân từ của thiếu niên này.

Tin Khương Bồng Cơ chuẩn bị đi huyện Tượng Dương truyền ra cùng lúc với tin trên đường có bạo dân Thanh Y Quân, Hồng Liên giáo gì gì đó. Vừa nghe liền biết đây không phải tổ chức chính nghĩa gì, không ít người dân kinh hoảng vô cùng, chỉ sợ bị Khương Bồng Cơ bỏ lại mặc kệ.

Nếu ở lại Thượng Kinh là chết thì sao không đánh cược một lần, đi đến chỗ mới bắt đầu lại?

Cũng chẳng khổ hơn hiện tại được.

Hơn phân nửa thanh niên bằng lòng đi theo, người già và trẻ nhỏ thì không dễ, bọn họ đi chậm sẽ kéo chân cả đoàn.

“Cụ yên tâm, người bằng lòng đi thì đều có thể đi, lang quân sẽ không bỏ lại bất kỳ người nào.”

Một bộ khúc cười nhe răng, động viên hai ông cháu đang thấp thỏm lo sợ.
Bình Luận (0)
Comment