Trước đây Khương Bồng Cơ đã từng nói, đại đa số dân chúng ở thời đại này đều bị bệnh quáng gà, phần lớn Thanh Y Quân nếu không có đuốc chiếu sáng trong đêm thì gần như bằng một đám mù. Một đám mù trong mắt bộ khúc chẳng qua chỉ là cái bia sống di động mà thôi.
“Bọn chúng đi đâu rồi…”
“Tìm thấy chưa?”
“Không tìm thấy! Lũ giặc trốn mất rồi?”
“Đi tìm bên kia xem…”
“Lũ giặc ở đâu? Có tin lập tức bẩm báo.”
Những tên lính của Thanh Y Quân giơ đuốc chạy tới, ánh lửa sáng rực cả một vùng đất trống, nhưng ngoài mấy trăm xác chết thì căn bản không hề phát hiện tung tích kẻ địch. Đám Thanh Y Quân hoảng hốt, phẫn nộ, đồng thời cũng không thể kiềm chế nỗi hoảng sợ đối với kẻ địch xuất quỷ nhập thần này.
Mạnh Hồn thấy từng tốp Thanh Y Quân vội vàng chạy đến, đột nhiên bật cười, ông hạ lệnh tiếp lục mai phục, lên cung, ngắm bắn.
Vút vút vút!
Trong bóng tối, những mũi tên đoạt mạng người đồng loạt phóng ra.
Lần này không ngắm vào những ngọn đuốc nữa, mà ngắm vào đầu đám Thanh Y Quân đang cầm đuốc.
Phập!
Người trúng tên ngay đến tiếng kêu thét ngắn ngủi cũng không kịp bật lên đã thấy cảm giác lạnh lẽo từ dưới bàn chân tỏa ra toàn thân, gục ngã xuống đất.
“Bọn chúng ở đây…”
Có người phát giác ra động tĩnh, đang định hô to lên cảnh báo, lại không ngờ mình lại đi theo vết xe đổ của đồng bạn.
Tầm bắn của cung cải tiến mang lại ưu thế cực lớn cho bộ khúc. Bầu trời tối nay đen kịt, mặt trăng bị bao phủ trong tầng mây đen dày đặc, bọn họ mai phục trong bóng tối, lại cách xa như vậy, Thanh Y Quân căn bản là không tìm thấy bọn họ.
Có thể nói, phía bộ khúc đã chiếm ưu thế.
Sau vài lần mai phục, số thi thể nằm trong các con ngõ đã chất thành một đống, máu tươi tụ thành một “dòng suối nhỏ” chảy róc rách theo kẽ đá lát đường, gió đêm thổi đến mang theo mùi rỉ sắt tanh nồng thông báo về một trận chiếm thảm khốc đã từng xảy ra ở đây.
Thanh Y Quân không ngừng lao đến, không ngừng chết, số lượng vong hồn không ngừng tăng lên.
Dưới sự uy hiếp mạnh mẽ của cái chết, không ít kẻ đã sụp đổ tinh thần, mất bình tĩnh.
Bọn họ từng là dân thường thật thà cầm cuốc trồng trọt, giờ bị người ta giật dây, biến thành bạo dân cầm dao chặt củi và đòn gánh lên để giết người. Thế nhưng cuộc sống vui vẻ sung sướng chưa được mấy ngày, sứ giả câu hồn đã đến kéo từng người từng người xuống địa ngục.
Rất nhanh thôi, sẽ đến lượt chính bọn họ!
Nhìn những mũi tên đã gần cạn kiệt trong bao tên, Mạnh Hồn nhổ một ngụm nước bọt, rút đại đao đeo bên hông ra.
Ánh mắt ông hung ác, nhảy ra khỏi hàng hiên: “Xông lên!”
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu của một gã Thanh Y Quân bị chém làm đôi, não và máu phun tung tóe ra ngoài.
Mạnh Hồn rút đao ra, tiếp tục chém một tên Thanh Y Quân khác, các bộ khúc đằng sau ông cũng xông lên.
Ngay lập tức, một trận hỗn chiến diễn ra trong con ngõ nhỏ, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Trực tiếp rút đao chém vừa không nhanh bằng bắn cung tầm xa vừa kịch liệt hơn.
Bộ khúc biết cách phối hợp tác chiến, ngược lại Thanh Y Quân như một con ruồi không đầu, ngay đến cả trang bị phòng ngự cũng không có.
Cho dù quân số của Thanh Y Quân có nhiều hơn bộ khúc, nhưng tình thế trận chiến vẫn nghiêng về một phía.
Dân chúng quanh đó nghe thấy tiếng kêu giết bên ngoài thì sao có thể ngủ yên được nữa?
Từ sau trận động đất, huyện Tượng Dương vốn nghèo nàn giờ lại càng thê thảm. Không ít người chết vì động đất, dân chúng thiếu thốn ăn không đủ no, nhưng phủ huyện lệnh vẫn thờ ơ như không biết. Thêm vào đó lại bị Thanh Y Quân tấn công, làm vô số chuyện ác, người dân đã hoảng sợ vô cùng, thần hồn nát thần tính.
Nhà nhà đều đóng cửa thật chặt, cho dù là ban ngày hay ban đêm cũng không chịu bước chân ra khỏi cửa nửa bước.
Bây giờ Thanh Y Quân đang hỗn chiến với một thế lực xa lạ, rất nhiều người chỉ đành run rẩy trốn trong nhà, đóng chặt cửa lớn.
Sau khoảng nửa khắc, tiếng đánh giết dần dần lắng xuống, mùi máu tanh trong không khí càng lúc càng nồng.
Những tiếng hét to hưng phấn truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
“Tướng giặc đã bị chém, đầu hàng không giết!”
“Tướng giặc đã bị chém, đầu hàng không giết!”
“Tướng giặc đã bị chém, đầu hàng không giết!”
Thanh âm cao vút như thể tiếp thêm sức lực, từng người trong bộ khúc truyền nhau hô vang, tiếng hô lan khắp huyện Tượng Dương.
Mạnh Hồn đã giết nhiều người đến nỗi hai mắt đỏ quạch, nghe thấy câu này liền rút thanh đao khỏi một cái xác. Không chỉ có ông mà đa số bộ khúc đều chiến đấu đến mức quên cả thời gian.
Tin tức vui mừng này đã kéo lý trí của bọn họ trở về.
Lúc bình tĩnh lại rồi, nhiều người mới phát hiện ra hai cánh tay mình đã mỏi nhừ, cơ bắp sưng phồng khiến cho da thịt cũng căng đến mức đau đớn. Có người thì thở hồng hộc, cảm giác vui sướng như vừa thoát chết. Có người thì kiệt sức ngồi bệt xuống đất, chẳng thèm để ý đến máu người lênh láng trên mặt đất.
Đa số bộ khúc mặt mũi đều lem nhem bẩn thỉu và bị thương. Nhưng so với cái chết, những vết thương này căn bản không là gì cả.
Lúc này, những tên Thanh Y Quân vẫn đứng được chỉ còn lác đác, phần lớn đều đã chết hoặc bị thương nặng đang hấp hối. Còn về phần những kẻ đang vội vã chạy đến, nghe thấy tin Cửu Tướng quân đã bị chém đầu thì hoảng hốt luống cuống vứt binh khí bỏ chạy.
Đương nhiên, sau cùng vẫn có hơn một ngàn người bị bắt làm tù binh, bọn họ đều là “chiến lợi phẩm” cả!
Mạnh Hồn bình tĩnh lại rồi nói với bộ khúc đứng bên cạnh: “Thu dọn chiến trường, băng bó vết thương cho các anh em bị thương. Nhớ thu liệm thi thể những anh em đã mất… để sau này còn chôn cất.”
Những bộ khúc này không chỉ là tư binh của Khương Bồng Cơ mà còn là những “đứa con” mà Mạnh Hồn một tay dìu dắt.
Bao nhiêu năm tâm huyết của ông đổ lên bộ khúc, mất một người là lòng ông lại như bị đao cắt.
Nhưng ông hiểu một điều, đối với người làm tướng, chết trên chiến trường chính là vinh quang.
Mạnh Hồn mặt không biểu cảm vung đao, vẩy sạch những vết máu đọng trên lưỡi đao rồi cất vào vỏ.
Ông phải nhanh chóng gặp lang quân ổn định tình thế, tránh cho lũ Thanh Y Quân còn lại chó cùng rứt dậu.
Lúc này Khương Bồng Cơ đã dẫn hơn năm mươi bộ khúc chiếm lĩnh phủ huyện lệnh, canh gác tại cửa ra vào phủ và các con đường quan trọng.
Mọi người nhìn thấy Mạnh Hồn dẫn quân đến lập tức hành lễ.
Mạnh Hồn hỏi: “Lang quân không sao chứ?”
Hai hộ vệ nói với vẻ sùng bái: “Lang quân không sao ạ, lang quân đang đợi ngài trong phòng khách.”
Mạnh Hồn gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong cánh cửa.
Phủ huyện lệnh đèn đuốc sáng rực, nến vẫn chưa cháy hết đã lạnh, những cái xác chảy cạn máu nằm trên đất không ai thu dọn.
Ông cũng không nhìn, cứ thế bước qua những cái tay cụt chân cụt trên mặt đất, đi thẳng vào trong.
Khương Bồng Cơ đang ngồi ngay ngắn trên vị trí thủ lĩnh, đầu của Cửu Tướng quân đặt một bên. Mắt gã ta vẫn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Máu tươi tràn ngập trong căn phòng bài trí xa hoa, chiếc bàn phía dưới vẫn còn món ngon, rượu quý chưa ăn xong, không hề hợp cảnh chút nào.
Khán giả xem livestream liên tục bình luận nói chuyện với Khương Bồng Cơ, nhưng cô vẫn thờ ơ không để ý.
Từ sau khi ổn định cục diện trong phủ huyện lệnh, cô vẫn ngồi nghiêm chỉnh như đang đợi ai đó.
Mạnh Hồn sải bước vào trong, đột ngột quỳ xuống trước mặt Khương Bồng Cơ, tiếng ông như sấm dậy.
“Thuộc hạ Mạnh Hồn, bái kiến chủ công!” >