Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 414

[Khúc Nhi]: Thần Khúc Thi Vũ, bái kiến chủ công!

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Mạt tướng Vạn Chí Tân, bái kiến chủ công!

[Móc Chân Ăn Cơm]: Vi thần Lưu Phương Phương, bái kiến chủ công!

[Đảng Vũ Mao Đầu Đội Thanh Thiên]: Mạt tướng Mạc Mao Mao, bái kiến chủ công!

Khi Mạnh Hồn quỳ xuống trước mặt Khương Bồng Cơ gọi cô là chủ công, cả kênh livestream như thể sôi lên, vô số khán giả cũng phụ họa theo.

Bọn họ đều biết đây là kênh livestream cung đấu, Streamer cũng từng nói rằng cô từ chối chơi cung đấu, lập chí làm hoàng đế. Nhưng mấy năm qua cô vẫn không có hành động gì, nên không ít khán giả thậm chí còn ác ý đoán rằng, Khương Bồng Cơ chỉ nói miệng mà thôi.

Bây giờ không thể nghi ngờ gì nữa, hành động của Mạnh Hồn chính là một tín hiệu.

Từ đêm nay trở đi, Streamer của bọn họ đã thực sự tạo phản rồi.

Khương Bồng Cơ hơi nhếch môi, gương mặt lạnh lùng cứng cỏi thêm phần ấm áp, cô đứng dậy đỡ Mạnh Hồn lên, nói: “Đêm nay ngươi đã vất vả rồi.”

Mạnh Hồn thuận theo đứng dậy, không kìm được ngoác miệng cười.

“Câu này của chủ công không đúng rồi. Nếu nói đến ai là người có công lớn nhất trong đợt tấn công thành lần này thì đó là chủ công, thuộc hạ không dám độc chiếm.”

Từ khi phản bội Mạnh thị tới giờ, Mạnh Hồn cảm thấy đêm này là đêm vui sướng nhất, ông cảm giác như đang sống lại, máu trong người sôi sùng sục.

Dù rằng trên người đầy vết máu, mùi tanh nồng quẩn nơi chóp mũi nhưng ông lại cảm thấy thoải mái vô cùng.

Nếu như là người khác có lẽ sẽ cho rằng Mạnh Hồn chỉ đang nịnh hót, nhưng Khương Bồng Cơ lại biết đây là sự kính phục từ tận đáy lòng ông.

Nụ cười trên khóe môi cô càng rõ, ánh mắt hiện lên vẻ ấm áp.

“Công lao thuộc về ngươi không ai có thể cướp được. Bảo người treo cái đầu người này lên tường thành. Văn Chứng nhìn thấy tự khắc sẽ hiểu.”

Nói rồi, cô giơ chân đá đá cái đầu của Cửu Tướng quân.

Cái đầu lăn lông lốc xuống dưới như một quả bóng da.

Mạnh Hồn gật đầu nói: “Thuộc hạ sẽ làm ngay.”

“Bắt được bao nhiêu tù binh?” Khương Bồng Cơ gọi Mạnh Hồn lại, nói: “Đợt tấn công lần này không biết tổn thất bao nhiêu bộ khúc, cộng cả một nghìn cấm quân của giáo đầu La Việt thì chúng ta cũng chỉ có hai nghìn người. Mười nghìn Thanh Y Quân còn không giữ được thành, chúng ta chỉ có chừng này người thì lại càng khó. Nếu Thanh Y Quân chịu đầu hàng thì có thể tạm thời xem xét thu nhận, lấy việc ổn định tình hình làm trọng.”

Mạnh Hồn hơi ngượng, ông cảm thấy số lượng tù binh lần này có lẽ còn chưa được hai nghìn người.

Thanh Y Quân hơn mười nghìn người, trong đó ba nghìn người bị dụ ra khỏi thành diệt sạch trên sạn đạo Long Hổ, gần năm trăm người bị Khương Bồng Cơ dẫn theo hơn năm mươi bộ khúc tiêu diệt, Mạnh Hồn dẫn bộ khúc mai phục ở cổng Tây tiêu diệt gần ba nghìn người, sau khi Cửu Tướng quân bị chém lại có một đám chạy mất… Tính ra như vậy thì số lượng Thanh Y Quân bị bắt làm tù binh không quá hai nghìn người.

Khương Bồng Cơ thấy vẻ mặt của ông liền hiểu, cô nói: “Chỉ là tạm thời thu nhận, bổ sung chỗ trống thôi.”

Mạnh Hồn hỏi: “Bổ sung chỗ trống?”

“Ừ, tuy rằng đã chiếm được huyện Tượng Dương, nhưng khó đảm bảo sẽ không bị nhóm Thanh Y Quân thứ hai đến phá đám. Lúc này đang cần người, đợi ổn định huyện Tượng Dương rồi, ta dự định chiêu binh một lần nữa, tiêu chuẩn chọn lựa nghiêm khắc một chút. Binh quý chất chứ không quý lượng, nếu đã nuôi thì phải nuôi tinh binh.”

Mạnh Hồn hiểu ý của Khương Bồng Cơ, ông thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy chủ công định xử lý xác chết của đám loạn phỉ đó thế nào?”

Trải qua trận động đất ở Thượng Kinh, Mạnh Hồn có chút kiêng kỵ đối với xác chết, chỉ sợ sau khi xác chết phân hủy sinh ra dịch bệnh hoặc ô nhiễm nguồn nước.

Khương Bồng Cơ đến lông mày cũng chẳng thèm nhấc, nói: “Chuyển hết ra ngoài thành thiêu đi, tình hình đặc thù xử lý theo cách đặc thù. Chúng ta không có đủ người, sau khi tiếp nhận huyện Tượng Dương còn rất nhiều việc phải làm, đâu có thừa người để đào hố chôn chúng? Bây giờ lại là lúc thời tiết nóng nực, xác chết để lâu dễ phân hủy, phải xử lý nhanh mới được. Nhớ kỹ, chuyển đến nơi vắng vẻ rồi hẵng thiêu.”

Mạnh Hồn cũng không thấy có vấn đề gì với việc sử dụng phương pháp hỏa thiêu, dù sao đó cũng là xác chết của kẻ địch.

“Đúng rồi, bảo người lấy chút nước xử lý vết thương cho ngươi trước đã, bằng không vết thương mưng mủ, ngươi lại chịu khổ.”

Thân thủ của Khương Bồng Cơ tốt nên dù nhìn cô rất nhếch nhác, cả người toàn máu, nhưng thật ra lại là máu của người khác.

Mạnh Hồn vẫn nằm trong phạm trù người bình thường, lại chiến đấu trong hoàn cảnh giữa đêm khuya, bản thân ông dũng mãnh không sợ chết, chiến đấu vô cùng anh dũng. Cánh tay, bả vai, thắt lưng đâu cũng có vết thương, nếu như không chữa trị cẩn thận, vết thương mưng mủ hoặc nhiễm trùng thì sẽ rất phiền phức.

Mạnh Hồn nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp.

Ông nói: “Đa tạ chủ công quan tâm.”

Mạnh Hồn nhấc cái đầu của Cửu Tướng quân lên, đi ra cửa gọi một bộ khúc đến treo cái đầu lên cổng thành phía Tây.

“Điều thêm một trăm người đến canh giữ phủ huyện lệnh, bảo vệ an toàn cho chủ công. Đêm nay tất cả mọi người đều phải giữ vững tỉnh táo, không được lơ là.”

Cho dù đa số Thanh Y Quân trong huyện Tượng Dương đã bị tiêu diệt, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng bọn chúng ngóc đầu trở lại.

“Vâng!”

Ở một căn phòng khác, dây thần kinh đang căng lên của Khương Bồng Cơ đã được thả lỏng, nhưng cô không hề nghỉ ngơi, đêm nay đã định trước là một đêm khó ngủ.

Cô không đi chỉnh trang lại bề ngoài của bản thân, mà gọi một người đến.

“Những cô gái trong phòng khách lúc trước đâu hết rồi?”

Bộ khúc đỏ mặt hỏi: “Lang quân muốn gặp bọn họ ạ?”

Khương Bồng Cơ nhướng mày, nói: “Gọi ta là chủ công.”

Bộ khúc vội đổi cách xưng hô, hỏi lại lần nữa: “Chủ công muốn gặp bọn họ ạ?”

“Ừm.” Khương Bồng Cơ gật đầu.

Lúc cô xông vào không chỉ để ý đến đám người Cửu Tướng quân mà còn thấy hơn hai mươi cô gái quần áo xộc xệch trong phòng khách.

Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, Khương Bồng Cơ không thể đảm bảo an toàn cho bọn họ, bây giờ tình thế đã ổn định, cũng nên sắp xếp cho bọn họ một lối thoát.

Bộ khúc toàn là đàn ông, cho dù có kỷ luật nghiêm minh khống chế cũng khó tránh khỏi có người thấy đẹp mà nảy lòng tham.

Dù sao đa số bộ khúc đều xuất thân từ thổ phỉ.

Mà Khương Bồng Cơ thì biết rất rõ đức hạnh của đám thổ phỉ là như thế nào.

Không bao lâu sau, những cô gái bị nhốt trong phòng khách nhỏ kế bên đều được đưa đến. Bọn họ đều nhếch nhác, có người bình tĩnh, có người run rẩy, có người từ đầu đến cuối đờ đẫn như một con rối biết đi.

Khương Bồng Cơ ngồi phía trên, những cô gái đó đều nhận ra dáng vẻ của cô, lại nghĩ đến sự hung ác của cô lúc giết người mà run cầm cập.

“Chủ công, đã đưa người đến rồi ạ.”

Khương Bồng Cơ nhìn các cô gái rồi liếc sang bộ khúc nọ.

Cô bình thản hỏi: “Các ngươi có ức hiếp bọn họ không?”

Vẻ mặt bộ khúc ta tái nhợt, thấp giọng nói: “Ức hiếp thì không ạ… Chỉ là trong lúc xô đẩy khó tránh khỏi đụng chạm…”

Bộ khúc kỷ luật rất nghiêm minh, ai dám làm trái hậu quả nặng nề vô cùng, bọn họ vẫn biết chừng mực.

Nhưng phàm là đàn ông trưởng thành thì đều có nhu cầu sinh lý.

Khương Bồng Cơ không phải là người không biết lý lẽ, cô cũng không mong đám người này có thể làm hòa thượng thanh tu quả dục*.

*Chú tâm tu hành, không có ham muốn.

Để giải quyết mâu thuẫn này, cô đã thông báo với Mạnh Hồn, mỗi bộ khúc một tháng đều có thể nghỉ luân phiên một ngày, bọn họ được tự do sử dụng thời gian trong ngày đó.

Chỉ cần không đánh nhau giết người hay vi phạm những quy định kỷ luật thì cô đều mặc kệ.

Đương nhiên, nếu như vi phạm những quy định mà cô đề ra thì kết cục đảm bảo rất thê thảm.

“Ngươi cũng thật thà, lui xuống đi. Tìm xem trong phủ có quần áo dày dặn hơn một chút không rồi mang đến đây cho bọn họ.”

Bộ khúc như thể được đại xá, vội vàng lui xuống, vừa ra ngoài đã âm thầm lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.

Đối mặt với tổng giáo đầu Mạnh Hồn thì còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng đối mặt với chủ công thì đúng là ngay cả nói cũng lắp bắp. >
Bình Luận (0)
Comment