Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 509

Khương Bồng Cơ thở dài, nếu như có thể thì sau này cô thật sự không muốn đưa các “tiểu công túa” nhà mình đi đánh trận cùng nữa đâu, dù có đưa đi cùng thì cũng phải là mấy bé mềm lòng dễ nói chuyện. Nhìn hai cái bạn này xem, to gan đến mức dám chặn không cho chủ công nhà bọn họ ra chiến trường. Đại nghịch bất đạo, hừ!

Cô nhìn về phía cổng thành huyện Thành An phía xa, hai tay đang túm lấy cương ngựa ngứa ngáy, Đại Bạch cũng không kiềm chế được mà thở phì phì, có vẻ nóng nảy.

Vệ Từ giả vờ như không biết chủ công nhà mình đang than thở cái gì, anh cũng có chút không đành lòng nhưng vẫn phải nhịn.

Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, cho dù cô có bách chiến bách thắng cũng không thể đảm bảo được mình sẽ không bị thương chút nào.

Năm tháng trôi qua, ai có thể đảm bảo được những vết thương cũ đó sẽ không tích lũy thành tai họa ngầm cho tương lai sau này?

Ngược lại, Từ Kha không bình tĩnh nổi, cậu ta bị ánh mắt u oán của Khương Bồng Cơ nhìn đến mức chột dạ, cố gắng tỏ vẻ cứng: “Chủ công không thể tùy tiện đặt mình trong cảnh nguy hiểm được.”

Khương Bồng Cơ âm thầm bĩu môi, cô nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết bọn họ lại dùng cái lý do vớ vẩn này.

“Một mình ta bằng với cả trăm người…” Cô nói.

Vệ Từ đứng bên cạnh lừ lừ thọc cho cô một nhát: “Nếu vậy Từ thà để chủ công phái thêm trăm binh sĩ tham gia vào cuộc chiến còn hơn…”

Khương Bồng Cơ: “…”

Cái tên Vệ Từ này đúng là thù dai thật, đúng là anh ta có thù với cô mà.

Bàn về giá trị vũ lực, một mình cô có thể đập nát cái cửa thành của huyện Thành An, căn bản là không cần đến mấy chục binh sĩ vác cái khúc cây to đùng kia dộng ầm ầm như thế.

Nhìn dáng vẻ cố sức dộng cửa thành của đám binh sĩ, Khương Bồng Cơ chỉ hận không thể đá hết bọn họ sang một bên, để bọn họ nhìn xem cái gì gọi là sức mạnh tuyệt đối. Thế mà Vệ Từ với Từ Kha hai tên văn nhân trói gà không chặt này lại cứ giữ cô khư khư, không cho cô đi quẩy.

Nỗi oán hận của cô dường như xuyên qua cả màn hình trực tiếp khiến đám khán giả không nhịn được bật cười ầm ĩ.

Có khán giả còn nể mặt, cười một mình rồi thôi, nhưng có những người đùa dai quăng hẳn bình luận cười nhạo cô.

[Miên Miên]: Ha ha, Từ mỹ nhân và Từ Kha tiểu ca làm tốt lắm, kiểu Streamer quẩy không giới hạn dư lày phải quản chặt vào.

[Vị Đắng Nhân Sâm]: Ồi, cách cái màn hình mà tui còn cảm nhận được nỗi oán hận đang bốc ngùn ngụt trên người Streamer kìa. Bắt một người cuồng chân không ngồi yên được phải ngoan ngoãn ở yên trong đội quân chủ lực, hai vị mưu sĩ cũng ác quá cơ, giống như tui nhốt con ngáo nhà tui ở nhà không cho nó ra ngoài đi dạo ấy…

[Thế Dữ Khắc]: Ha ha, ví dụ của bác trên sinh động thật đấy. Bác cũng ác thật, Husky yêu thế mà bác “nỡ nòng nào” đối xử với nó thế?

[Bánh Sầu Riêng]: Biệt danh của lũ Husky là “thả ra chưa?”, thả ra một cái là nó chạy mất tiêu luôn không kịp gọi. Mà hình tượng này hợp với Streamer lắm nha, hai vị mưu sĩ nhất định không thể để Streamer đạt được ý đồ nha. Một khi cho Streamer vào trận, ai biết có túm về được nữa hay không? Một lần mềm lòng là sau này sẽ tạo thành thói quen đó nha!

Không biết cái gì kích thích đến các khán giả mà sau biệt danh “Khương lột da”, Khương Bồng Cơ lại có biệt danh “Husky”. Nhưng mà nghĩ lại thì biệt danh này cũng hay mà, cả hai đều rất thích quậy.

Khương Bồng Cơ đáng thương không có cách nào trực tiếp tham chiến, còn đám binh lính trên chiến trường thì không ngừng đuổi theo Thanh Y Quân để kiếm quân công.

Sự tàn bạo của Thanh Y Quân đã khiến dân chúng trong huyện Thành An đều bỏ đi hết, chỉ còn những người già yếu không đi được.

Một bộ phận nhỏ không chịu được cái lạnh khắc nghiệt đã sớm biến thành cái xác cứng còng lạnh buốt.

Những người dân gắng gượng được qua mùa đông vẫn phải chịu đói khát và sự đối đãi khắc nghiệt của Thanh Y Quân, cuộc sống cực kỳ khốn quẫn.

Nếu như không cần thiết, bọn họ sẽ không dễ dàng mở cửa nhà. Cho nên khi binh lính của Khương Bồng Cơ đánh chiếm huyện Thành An, tất cả những ngôi nhà trên phố đều đóng chặt cửa, có những căn nhà đã sụp đổ từ lúc động đất nhưng không ai tu sửa, cả con phố vắng lặng đìu hiu vô cùng.

Không chỉ ở đây mà những nơi khác cũng vậy, cả huyện Thành An như một tòa thành chết, khiến người ta rùng mình.

Đương nhiên, đối với các binh sĩ mà nói, tình hình như thế này là tốt nhất.

Tại sao ư?

Binh sĩ nào cũng thuộc nằm lòng quân lệnh. Trong đó có lệnh cấm “Lúc công thành, binh lính tướng sĩ không được nhiễu dân, không được đánh dân, không được cướp đoạt của dân, không được lạm sát người vô tội…”, tổng cộng lại cũng hơn trăm điều. Căn cứ vào nội dung khác nhau của lệnh cấm, những kẻ vi phạm sẽ phải chịu mức độ trừng phạt khác nhau.

Tuy nói là trong thời kỳ đặc biệt thì phải có biện pháp xử lý đặc biệt, nhưng cũng không thể để người khác thừa nước đục thả câu, gây ra chuyện thì khó mà xử lý.

Những con đường trong thành bây giờ đều vắng lặng, đúng là cực kỳ tiện lợi cho binh lính. Bọn họ nhanh chóng tiến sâu vào trong nội thành, giết cho đám Thanh Y Quân đang mơ mơ màng màng sợ chết khiếp, không ít kẻ còn đang say sưa trong dục vọng, chưa kịp phản ứng lại đầu đã rơi xuống đất.

Thanh Y Quân thích hưởng thụ, những chuyện giết người, cướp của, đốt nhà chúng làm cũng không ít.

Nếu như chỉ có thế thì cũng thôi, nhưng bọn chúng cưỡng chế thành lập doanh trại kỹ nữ, bắt không ít con gái nhà lành vào quân doanh để phục vụ cho đám Thanh Y Quân.

Các kỹ nữ được đặt trong nội thành, khi binh lính của Khương Bồng Cơ tấn công vào đó đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Cái doanh trại kỹ nữ này chính là mười mấy dãy lều tranh tạo thành, mỗi dãy có khoảng hơn hai mươi gian nhỏ, gian nào cũng riêng rẽ. Trong mỗi gian đều có một cô gái trần truồng bị trói, dây thừng thô to tròng vào cổ các cô, có một cái đĩa dơ bẩn để ở trong góc bị ruồi nhặng bâu loạn. Đa số các cô gái đều co ro trong xó, như những con cún nhỏ cuộn mình trong ổ.

Giọng nói khàn khàn lạnh băng của Khương Lộng Cầm ẩn chứa sự tức giận khiến người ta dựng tóc gáy.

“Tất cả đàn ông rời khỏi nơi này! Ai dám vi phạm, xử lý như vi phạm lệnh cấm!”

Cô vừa mới dứt lời, mấy chục nữ binh cả người đẫm máu vội vàng tiến lên tiếp nhận các kỹ nữ, mặt ai cũng lạnh tanh. Các cô vừa xử lý đám Thanh Y Quân đang mơ mơ màng màng rồi chẳng hề thương xót mà quăng xác chúng sang một bên, vừa xua đuổi các đồng đội nam.

Không phải Khương Lộng Cầm không tin đồng đội của mình, cô chỉ không tin lũ đàn ông mà thôi.

Quả thật có những binh lính bị thân thể của những cô gái kia khơi lên ham muốn, có điều trận chiến chưa kết thúc, lại có nữ binh đứng cạnh nhìn chằm chằm, Hiệu úy của doanh trại nữ binh Khương Lộng Cầm còn đứng đó trấn giữ, lại nghĩ đến lệnh cấm trong quân, tất cả bọn họ đều rùng mình, có hứng mấy cũng chẳng còn.

Lúc này, một tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Một người đàn ông thân hình cao lớn bước ra từ gian lều tranh, trên thắt lưng anh ta treo một loạt đầu người của đám Thanh Y Quân, đầu người chất thành một đống, người khác nhìn mà sởn cả da gà… Không chỉ như thế, bàn tay to như cái quạt hương bồ của anh ta còn đang túm thứ gì đó. Tất cả mọi người đều nghển cổ lên xem thật kỹ, hóa ra là một tên lính cởi truồng.

Vẻ mặt Khương Lộng Cầm đen sì, người đàn ông kia quăng tên lính ra trước mặt mọi người như quăng một cái bị rác.

Tên lính lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại, hắn ta cảm giác như xương cốt cả người sắp vỡ ra đến nơi.

“Tên này phạm vào tội cưỡng gian, theo tội phải xử đánh chết trước mặt toàn quân.” Người đàn ông nói với giọng trầm trầm.

Khương Lộng Cầm nắm siết lấy thanh đao bên eo.

Nếu như không phải đã có quân lệnh, cô thật muốn rút đao chém chết tên này.

“Yêm… yêm không làm thế…”

Tên lính kia ngã đến mức hoa mắt chóng mặt, ù cả tai, nghe thấy câu đó không kìm được liền lên tiếng biện giải cho mình. >
Bình Luận (0)
Comment