Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 510

Khương Lộng Cầm cười lạnh nhìn cái thứ dơ bẩn dưới háng hắn ta.

“Không à?”

Nói thế ai tin?

Tên lính bị cô nhìn đến mức có phản ứng, thứ phía dưới có xu hướng ngóc đầu dậy.

Lúc trước hắn ta đang định hưởng thụ mỹ nhân, thế nhưng không ngờ lại bị gã đàn ông kia xông vào làm giật nảy mình.

Đã vào rồi thì thôi, gã đàn ông đó lại còn không nói không rằng lôi hắn ta ra khỏi người mỹ nhân, làm hắn ta sợ đến mức xìu cả đi.

“Thật đấy, không thật mà…” Tên lính vội vàng nhìn của quý của mình rồi hoảng loạn kéo cái quần tụt xuống bắp chân lên, sau đó nói: “Rõ ràng là cái tên ngu ngốc này cố ý hãm hại, tiểu nhân biết rõ lệnh cấm trong quân mà, sao dám vi phạm.”

Tên lính thề son thề sắt, nhưng dấu vết trên người hắn rõ ràng có vấn đề, Khương Lộng Cầm nhìn người đàn ông kia có ý hỏi.

Anh ta nghiêm mặt, ngượng ngùng nói: “Tên này quả thực đã vi phạm quân lệnh, có điều trong phòng kia không phải con gái mà là đàn ông.”

Tên lính vừa nghe vậy thì lập tức lấy lại sức lực, nói: “Khương Hiệu úy, ngài nghe thấy chưa? Tiểu nhân thật sự không làm trái quân lệnh!”

Khương Lộng Cầm lạnh lùng nhếch môi cười, cô bước lên phía trước, nhấc chân gè đầu tên lính xuống đất.

“Người đâu, bắt hắn lại, vi phạm quân lệnh, đợi sau khi cuộc chiến kết thúc, chủ công sẽ xử lý!”

Nghe thấy câu đó, trên gương mặt hắn ta liền hiện vẻ tuyệt vọng, không kìm được mà lên tiếng kêu oan.

Hắn ta có làm gì với phụ nữ ở đây đâu, chẳng qua chỉ nhìn thấy một tên đàn ông xinh đẹp nên nhất thời không kiềm chế được thôi mà.

Đây cũng đâu có tính là vi phạm quân lệnh?

Khương Lộng Cầm rũ mắt, ánh mắt cô hiện lên vẻ lạnh lẽo rợn người: “Quân lệnh có nói, không được phép cưỡng bức dân chúng. Dân chúng là ai? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ có phụ nữ mới là dân chúng còn đàn ông thì không phải? Làm trái quân lệnh còn không biết hối cải, còn muốn ngụy biện, tội nặng thêm một bậc! Lôi xuống!”

Hai nữ binh bước lên phía trước, tên lính đó vẫn còn muốn giãy giụa phản kháng.

Đúng vào lúc này, hắn ta cảm thấy hai bên bả vai truyền đến một cơn đau kịch liệt, hai cánh thõng xuống mất kiểm soát, mất tri giác như thể bị gãy. Hắn ta không thể cử động ngón tay, thậm chí không thể dùng hai tay giãy dụa, cằm cũng bị người ta tháo khớp.

Khương Lộng Cầm liếc hắn ta với vẻ chán ghét: “Lôi xuống!”

Gặp phải chuyện này, tâm trạng cô có hơi tồi tệ, nhưng lại âm thầm gật đầu với thủ đoạn thành thạo của hai nữ binh.

Tuy vẫn còn hơi non nhưng lực tay của các cô cũng không được lớn, có thể làm được đến thế này là đã không tồi.

Tên lính vi phạm quân lệnh bị lôi xuống như lôi một bịch rác, lúc này Khương Lộng Cầm mới ngẩng lên nhìn người đàn ông kia.

“Ngươi tên là gì?”

Ánh mắt của cô chuyển đến một chuỗi đầu người trên bả vai và thắt lưng của anh ta, âm thầm cau mày.

“Tiểu nhân Điển Dần, là tân binh ở doanh trại số 3.”

Anh ta cúi đầu đáp, tỏ vẻ cung kính. Nhưng anh ta cao hơn Khương Lộng Cầm rất nhiều, nên trông như đang đứng nhìn xuống cô.

Điển Dần?

Cái tên này nghe quen quen.

Khương Lộng Cầm ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra Điển Dần là ai.

Lý Uân đặc biệt chú ý đến tân binh tên Điển Dần này, cô cũng từng tò mò hỏi thăm, Lý Uân nói rằng đây chính là người chủ công chỉ mặt điểm danh.

Theo như chỉ lệnh của Khương Bồng Cơ, đáng ra Điển Dần sẽ được điều đến bên cạnh cô sau khi kết thúc giai đoạn huấn luyện đầu tiên ở doanh trại tân binh số 1. Nhưng vừa kết thúc huấn luyện, huyện Tượng Dương liền chuẩn bị xuất chinh, Lý Uân liền điều Điển Dần đến doanh trại số 3, muốn cho anh ta một cơ hội kiến công lập nghiệp.

Có điều… có phải người này thật thà quá rồi không?

Cho dù là Khương Lộng Cầm, nhìn một đống đầu anh ta treo trên người cũng không kìm được mà rùng mình.

Khương Lộng Cầm nói: “Ngươi không cần thiết phải chặt đầu địch như thế… chủ công cũng không thích cách làm thô thiển này…”

Đánh trận là đánh trận, nhưng không cần thiết phải cố ý đi hành hạ thi thể của địch, một là mất thời gian, hai là làm thế có vẻ thất đức.

Điển Dần ồm ồm nói: “Không phải là luận đầu người ban thưởng sao?”

Khương Lộng Cầm buồn cười bảo: “Xưa có danh tướng, một trận có thể chém nghìn người. Nhưng chiến công không chỉ đơn giản là dùng đầu người để tính, nếu như thế, các binh sĩ ở dưới muốn gian lận mà đi chặt đầu dân chúng vô tội thêm vào thì làm thế nào?”

Điển Dần không trả lời được, anh ta tháo chuỗi đầu người vứt xuống đất. Từng cái đầu đập xuống phát ra những tiếng bồm bộp, thế nhưng vẻ mặt anh ta vẫn bình thản như thường, điều này khiến không ít nữ binh rùng mình lạnh gáy, hận không thể cách cái tên đàn ông đáng sợ này ra thật xa…

Anh ta treo nhiều đầu người trên người như thế không cảm thấy sợ à?

Đúng là Điển Dần chẳng sợ, đặc biệt là lúc chém đầu lũ Thanh Y Quân, anh ta chỉ cảm thấy hả giận.

“Ừm, ta biết rồi.” Khương Lộng Cầm nói: “Nơi này bây giờ đã bị doanh trại nữ binh phong tỏa, đàn ông không được vào, ngươi có thể đi ra ngoài. Còn về phần đám đầu người trên mặt đất, ngươi dũng mãnh không sợ hiểm nguy, công lao của ngươi không ai có thể xóa bỏ được, ta sẽ nói với chủ công về ngươi.”

Thật ra Điển Dần không cần như thế, chẳng qua Hiệu úy đã nói vậy thì anh ta cũng nhận thôi.

Từ lúc nữ binh vô danh nọ xuất hiện chỉnh cho trại tân binh một trận, Điển Dần vốn đã rất tôn trọng phụ nữ nay lại càng không dám xem nhẹ các cô.

Như vị Hiệu úy vừa nãy, cho dù là người như Điển Dần cũng bị ánh nhìn chằm chằm của cô làm cho sởn tóc gáy.

Người khác không cảm giác được, nhưng kẻ tập võ lại nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều.

Vị Hiệu úy đó có lẽ cũng là một nhân vật giết người như ma, trên tay dính vô số nợ máu, bằng không sẽ không thể luyện được thứ sát khí đặc quánh trên người như thế kia.

Thanh Y Quân tan tác, binh lính của Khương Bồng Cơ nhân cơ hội này mở rộng thành quả chiến đấu.

Những tên Thanh Y Quân có thể làm tù binh đều đã bị bắt, không thể làm tù binh thì giết luôn, nếu có kẻ vi phạm quân lệnh cũng bị bắt ngay tại chỗ.

Vệ Từ cho rằng để đánh hạ được huyện Thành An kiểu gì cũng mất một ngày, nhưng thực tế thì không lâu đến vậy, chỉ tầm khoảng hơn nửa ngày.

Tình hình trong thành đã được khống chế, bắt được chín tên thủ lĩnh cả lớn lẫn bé của Thanh Y Quân.

Theo những gì bọn chúng khai thì vẫn còn mười hai tên chạy thoát, Mạnh Hồn đã phái người truy bắt.

Khương Bồng Cơ cưỡi Đại Bạch đi vào thành, trên con đường lớn những cánh cửa vẫn đóng im ỉm, có điều cảm giác của cô rất nhạy, biết rõ có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo mình trong bóng tối. Cô cũng không để ý, dù sao cũng đã lấy được huyện Thành An, nơi này là của cô.

Đã quen với sự sạch sẽ chỉnh tề, phồn hoa của Tượng Dương, giờ nhìn thấy Thành An thế này, khán giả xem livestream đều có cảm giác khó chịu không nói được thành lời.

So sánh hai nơi với nhau thì rõ ràng khác xa nhau như thể thành phố loại một và nông thôn vùng sâu vùng xa.

Nhưng mà theo nội dung livestream trước kia, huyện Thành An là nơi phồn vinh nhất của quận Phụng Ấp.

“Bắt được bao nhiêu tù binh?” Khương Bồng Cơ được nghênh đón vào phủ huyện lệnh của huyện Thành An, bên trong đã được thu dọn qua loa, nhưng trên mặt đất vẫn còn những vết máu đen két lại, nhìn kỹ còn phát hiện ra tay cụt chân cụt. Cô tự nhiên ngồi xuống vị trí chủ tọa.

“Ngoại trừ số bị giết và một bộ phận chạy thoát bằng một cửa phụ thì tổng số tù binh vào khoảng một nghìn tám trăm người.”

Một nghìn tám trăm người? Tổng số quân của Khương Bồng Cơ hiện giờ cũng chỉ gần mười nghìn người, nếu như phải nuôi thêm đám tù binh nữa thì đây là sẽ là một khoản chi lớn.

Vệ Từ hỏi: “Không biết chủ công định xử lý bọn chúng như thế nào?”

“Còn phải hỏi à, quăng đi đào quặng hết. Tác phong của đám Thanh Y Quân không tốt, không thích hợp để chiêu mộ, để tránh làm hỏng tác phong của quân ta.” Khương Bồng Cơ nhướng mày, tùy ý nói: “Huyện Tượng Dương quả thật có một quặng sắt, đúng lúc đang thiếu người đào quặng…” >
Bình Luận (0)
Comment