Nếu như chỉ chọn lựa gia đinh để trông nhà gác cửa, cô chắc chắn sẽ không dùng đến những người có tiền án tiền sự, dù sao cô cũng phải nghĩ cho sự an toàn của cả Liễu Phủ. Nhưng nếu như là huấn luyện tư binh ấy à... Ha ha, vậy thì đó là một chuyện khác, cô vẫn chưa gặp phải đứa cứng đầu cứng cổ nào mà mình không trị nổi đâu.
Khương Bồng Cơ từ trong xương đã luôn thích theo đuổi kích thích và nguy hiểm, có những lúc nghiêm trọng lên thì nó còn gọi là “bệnh“.
Còn nhớ kiếp trước, khi cô vẫn chưa làm Quân đoàn trưởng, cấp trên bồi dưỡng cô cũng phải đau cả đầu vì cái tính khí này của cô, năm lần bảy lượt bảo cô đi gặp bác sĩ tâm lý tư vấn đi. Kết quả cuối cùng vui lắm, những vị bác sỹ tâm lý đó không những không khiến bệnh tình của cô thuyên giảm mà còn suýt bị cô làm cho phát điên.
Dù sao thì, không phải ai cũng có năng lực tâm lý tiếp thu mạnh mẽ, có thể chịu được một người lạ mặt, vừa mới gặp lần đầu đã đào cả tổ tông mấy đời nhà người ta lên.
Mẹ Mìn nhắm mắt làm ngơ ánh nhìn sắc bén của lão quản gia, nhanh chóng sai người đưa những “món hàng” khó có thể qua tay đến đây.
Đám người này không giống những “món hàng” khác ở đây, hầu như ai cũng đều đeo gông, nếu mặc áo tù thì đúng chuẩn phạm nhân.
“Những người này đều mua lại từ phía quan phủ sao?” Khương Bồng Cơ nhìn sơ qua một lượt, hơn phân nửa số này trên mặt đều có xăm chữ, chịu hình phạt xăm chữ vào mặt.
“Có mấy đứa là quan nô, có mấy đứa vốn là bị phán tử hình nhưng gặp đúng lúc đại xá thiên hạ cho nên may mắn được thả ra.”
Gặp ánh mắt không phải là chết lặng, trào phúng thì là mang theo ý định xấu xa của đám người này, Mẹ Mìn lập tức hối hận đến mức xanh cả ruột. Tuy bà ta cần phải bán tống bán tháo cái đám này gấp, nhưng nếu mà Khương Bồng Cơ nhìn trúng mấy kẻ trong cái đám này, đưa về nhà mà xảy ra chuyện gì thì Liễu Phủ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà.
Đại xá?
Khương Bồng Cơ lục lọi trí nhớ phát hiện quả thật có chuyện như thế này, năm nay Quan Gia vì muốn chúc mừng sinh nhật của ái phi, cộng thêm tình hình hạn hán vốn duy trì hơn nửa năm ở Đông Khánh đã giảm bớt, trong lúc cao hứng đã tuyên bố đại xá thiên hạ. Tính thời gian ra thì cũng chắc khoảng đầu tháng hai.
Trong ánh mắt căng thẳng của lão quản gia, Khương Bồng Cơ đảo mắt lướt qua một vòng rồi dừng lại ở một thiếu niên tầm 16,17 tuổi.
[Ngủ Hết Nam Thần Tam Quốc]: Ý, bạn này trông đẹp thế, cảm giác giông giống với “tiểu thịt tươi” đợt trước vừa mới nổi lên.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Ừa nhể, không nói thì không phát hiện ra, nhưng nhìn trông trưởng thành hơn bạn “tiểu thịt tươi” kia nhiều, trông men hơn!
Ở thời cổ đại này, 14 tuổi là đã có thể thành gia lập nghiệp được rồi. 16,17 tuổi đã là cha của một sấp lít nhít rồi đương nhiên là trông càng thành thục trầm ổn hơn.
Nhưng cái mà Khương Bồng Cơ chú ý đến không phải là dung mạo, thực ra cô không quan tâm đến dung mạo của người khác lắm, ngoại trừ nữ giới ra.
“Ngẩng đầu lên ta xem nào.” Khương Bồng Cơ không dùng tay trực tiếp bóp cằm đối phương nhấc lên, mà lại dùng mũi của cây quạt đàn hương nhấc cằm cậu ta lên. Đối phương dường cực kỳ không thích hành động sỉ nhục này của cô, nhưng chút sức lực nhỏ nhoi kia làm sao có thể so được với cô, “Thật đáng tiếc...”
Đây cũng là một phạm nhân chịu hình phạt xăm chữ, vết xăm trên má phải gần với tai, bởi vì không được xử lý tốt miệng vết thương nên bị mưng mủ, chảy ra dịch vàng, còn có cả chút thịt nhiễu ra ngoài, lẫn với những vệt đỏ tươi... trông rất thê thảm.
[Một Mét Ánh Dương]: Aaaaaaa... nhìn từ góc này trông càng giống hơn này, ánh mắt “ghê” thiệt nha ~(≧▽≦)/~
Có lẽ người xem bị thu hút trước sắc đẹp, nên Khương Bồng Cơ thấy một hàng kẹo que và trái tim khen thưởng bay qua màn hình.
Bị ép phải ngẩng lên, cậu thiếu niên kia nheo nheo đôi mắt đen láy sáng rực lại, hàng lông mi vừa dày vừa dài khẽ run lên, trong mắt như thể ẩn giấu thanh đao sắc bén, ánh mắt nhìn người khác cực kỳ sắc nhọn. Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm luôn cho người ta có cảm giác khủng bố như thể bị ai đó cầm dao chọc vào mi mắt.
Đôi môi khô nẻ mất đi màu máu trắng bệch, có đôi chỗ còn toác ra, hai gò má hồng lên theo kiểu bệnh tật vì đang sốt.
Bởi ngẩng đầu lên nên cái cổ của cậu ta càng trở nên thon dài, cổ áo lỏng lẻo để lộ ra xương quai xanh lồi lõm rõ rệt.
Lão quản gia âm thầm chuyển tầm mắt đi, cảnh tượng trước mặt quá đẹp, ông không nỡ nhìn.
Mẹ mìn cũng chẹp miệng tiếc rẻ than thở: “Đúng là đáng tiếc, vết thương trên mặt kể cả có khỏi rồi cũng sẽ để lại sẹo rất xấu xí.”
Nếu không phải là gương mặt này đã bị phá hủy, chỉ cần dựa vào tướng mạo kia bán đến Quan Quán*, đảm bảo cực kỳ được hoan nghênh.
*Quan Quán: chỉ những nơi như lầu xanh nhưng người phục vụ ở đây là nam.
“Lang quân cách xa hắn ra một chút, cẩn thận bị lây bệnh khí đấy.” Lão quản gia đứng bên cạnh, không tán thành mà nhìn cái quạt trong tay Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ cười cười rút cái quạt lại, ánh mắt vẫn quanh quẩn trên người cậu thiếu niên đó, ánh mắt của đối phương chứa đầy sự không cam chịu, như thể một con thú non bị con người nhốt trong lồng sắt, có bản lĩnh gầm rú chốn núi rừng nhưng lại bất lực trước cảnh ngộ hiện tại.
“Mẹ mìn, tên này đã phạm phải tội gì?”
Mẹ mìn nghĩ nghĩ một hồi rồi nói, “Đây là phạm nhân từ huyện lân cận bán đến. Mẹ hắn trên đường đi mua thức ăn động chạm phải quý nhân, bị người ta đẩy ngã bên vệ đường, đen đủi đụng trúng đầu thế nên qua đời. Sau khi hắn biết chuyện đã cầm dao đi tìm người ta báo thù, đâm chết một tên gia đinh sau đó liền bị bắt lại.”
Người này vốn dĩ chỉ bị phán xăm mặt rồi lưu đày mười năm, nhưng nhà kia không chấp nhận nên dùng quan hệ quăng vào tử lao*, nhưng lại run rủi thế nào gặp đúng lúc đại xá. Bởi vì chuyện này xảy ra là có nguyên nhân, động cơ giết người cũng xuất phát từ đạo hiếu, thế nên được thả ra khỏi tử lao, bắt nhập nô tịch, đổi tới đổi lui mấy nhà cuối cùng quanh đi quẩn lại rồi rơi vào trong tay bà ta.
*Tử lao: chỉ những nhà tù chung thân
Mẹ Mìn dè dặt kiến nghị, “Tên này cứng đầu lắm, không dễ dạy dỗ, không bằng lang quân xem tên khác... thế nào?”
Khương Bồng Cơ mím môi, khóe miệng hơi cong lên, soạt một tiếng xòe quạt ra, cười nói: “Không cần, lấy cậu ta.”
Lão quản gia và Mẹ mìn: “...”
“Bây giờ người biết chữ khó tìm, biết chữ lại còn có chút đầu óc thì lại càng khó tìm hơn, chẳng qua chỉ là mấy lượng bạc, kiếm được hời rồi.”
Thiếu niên nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt phẫn nộ, Khương Bồng Cơ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt đầy căm hận của cậu ta nữa.
Cô quay sang nhìn cậu thiếu niên đó cười với vẻ đầy sâu xa, vận may của cô không tồi, nhưng vận may của cậu thiếu niên này đúng là tệ hại.
Nếu như cô không xuất hiện, tối nay người này tuyệt đối có thể trốn thoát khỏi cái nơi này, vạn lý trường chinh chỉ còn một bước cuối cùng mà thôi, nhưng mà... chút thủ đoạn “vượt ngục” này ở trước mặt cô căn bản là không đủ dùng, nhiều lắm chỉ khiến cô thấy hứng thú mà thôi, “Cậu ta tên là gì?”
Mẹ mìn như hoàn hồn lại, vội vàng trả lời, “Tên là Từ Kha ạ.”
Khương Bồng Cơ nhàn nhã hỏi một câu: “Ngươi có tên tự không?”
Cậu thiếu niên này từng luyện võ, nhưng vết chai giữa các đốt ngón tay hình thành do việc cầm bút rất dày, chắc hẳn là có đọc sách, hơn nữa thời gian còn không ngắn. Không cần biết là vị trưởng bối nào lấy cho, người đi học thời đại này dù thế nào cũng phải có tên tự.
Khương Bồng Cơ đến bây giờ cũng không hiểu tại sao phải lấy tên phức tạp thế để làm gì, tên cũng chỉ là tên thôi, sao phải bày ra cả tên cả tự rối loạn như vậy.
Lúc này thì Mẹ mìn không trả lời được, bà ta âm thầm đá cho Từ Kha một cái rồi hung hãn lườm cậu ta, “Lang quân hỏi ngươi đấy.”
Từ Kha mím chặt môi, cơn giận chưa từng tắt trong lòng lại trào lên, nhưng tình thế bắt buộc đành phải tạm thời kiềm chế lại.