Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 57

“Bẩm lang quân, tiểu nhân tự là Hiếu Dư.” Từ Kha cúi thấp đầu xuống, cố gắng để người khác không nhìn thấy nỗi căm hận trong mắt cậu ta.

Khương Bồng Cơ châm chọc nói, “Hiếu Dư? Tại sao không phải là Ngu Hiếu? Báo thù cho mẹ không có gì đáng trách, nhưng đọc sách bao năm như thế chẳng lẽ đọc đến nỗi ngu cả người rồi sao? Trong tay có bao nhiêu bản lĩnh mà dám vác dao đi tìm người khác trả thù? Nếu như có thể chính tay đâm chết kẻ thù thì cũng thôi, nhưng đây lại chỉ khiến kẻ thù tổn thất một một tên gia đinh vô tội, đã thế lại còn khiến bản thân rơi vào lao ngục, cái đầu này... mua ngươi sao giờ ta cảm thấy có hơi lỗ vốn?

[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Hừmmm... câu này của bác Streamer phũ quá đi mất, nửa phút trước bác vừa bảo mua người ta được hời xong.

[Vận Đen Chào Bạn]: Bác Streamer ơi, em spoil cho bác này, cứ là dân xuyên không thì đi đến mấy nơi buôn bán người kiểu gì cũng có thể đào được nhân tài hàng đầu, em thấy cái cậu Từ Kha này có tiền đồ lắm đó nha _(:з)∠)_ cho dù là không có não sau này cũng có thể “làm ấm chăn” mà... Nói không chừng, người ta còn là nam chính ấy.

[Nông Phu Sơn Tuyền Hơi Là Lạ]: Ủa, tại sao không phải là “nữ chính” (*/ω*)?

Khương Bồng Cơ không thèm ý đến việc cậu thiếu niên nghe xong liền ngẩng phắt đầu lên, cô vẫy tay, tự nhiên sẽ có người xếp cậu ta vào mục “chờ thanh toán"“.

Lại một lượt chọn lựa nữa, tính cả Từ Kha, Khương Bồng Cơ lại chọn thêm được sáu người. Cộng cả nhóm trước đó đã chọn, tổng cộng lại là hai mươi người.

“Đã ghi lại hết chưa?” Khương Bồng Cơ hỏi lão quản gia, “Cứ đưa bọn họ đến nông trang bố trí trước đã, dạy dỗ lại cẩn thận rồi tính tiếp.”

Lão quản gia có hơi nghẽn tim trước hành động của lang quân nhà mình, nhưng trên gương mặt đầy nếp nhăn căn bản là không nhìn ra biểu cảm gì cả. Lão gia đã nói tất cả mọi chuyện hôm nay đều do Nhị lang quân quyết định, ông chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi, “Bẩm lang quân đã ghi chép lại hết cả rồi ạ.”

“Đúng rồi, mua thêm hai bà tử làm việc nặng nữa, phải thật khỏe, biết nấu cơm.” Khương Bồng Cơ còn chưa đi được hai bước đã quay lại nói với Mẹ mìn, “Tốt nhất là tính tình chịu khó, mồm miệng kín đáo, còn cái loại hay nói lười làm thì khỏi.”

Lão quản gia cảm thấy hơi lạ, Liễu phủ không lớn, chủ nhân cần hầu hạ cũng chỉ có mấy vị, cho nên số tôi tớ trong nhà hiện tại đã đủ dùng rồi. Không biết Nhị lang quân muốn mua thêm hai bà tử làm việc nặng nữa để làm gì?

Khương Bồng Cơ mua liền một lúc 22 người, đối với Mẹ Mìn mà nói đây cũng là một cuộc làm ăn lớn. Càng đừng nói đến chuyện trong 22 người đó có 20 người là nam đinh đáng giá tiền.

Vì đây là mua bán hợp pháp, bọn họ còn cần phải đến quan phủ một chuyến xác nhận nữa, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Thanh toán tiền xong, cầm một tệp giấy bán thân từ trong tay Mẹ mìn, Khương Bồng Cơ rút giấy bán thân của Từ Kha ra, “Bảo người trong nông trang trông chừng Từ Hiếu Dư cẩn thận, đừng để cậu ta chạy mất.” Cô cất tờ văn khế bán thân đó đi, trên khóe môi hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý, còn đặc biệt dặn dò một câu: “Nếu như nửa đêm tóm được, nhớ phải lập tức thông báo cho ta. Cậu ta mà chạy mất thì ta tìm mấy người tính sổ.”

Mua xong người, Khương Bồng Cơ còn có những việc khác phải làm.

Thử thách Liễu Xa giao cho cô không chỉ mỗi mua người, còn một đống những công đoạn kế tiếp, phải sắp xếp bố trí như thế nào, huấn luyện và chi phí của từng ngày ra sao... Nói đến chi phí, cô còn phải hiểu rõ ràng khâu mua hàng cùng với giá cả hàng hóa thì mới có thể vận dụng một cách hợp lý khoản dự trù này được.

“Cảm giác giống như ngày xưa bị cấp trên hành vậy...” Khương Bồng Cơ ngồi trên xe ngựa mở quyển sổ mới mà lão quản gia đưa cho mình ra, tỉ mỉ ghi chép lại tên tuổi, lai lịch và giá tiền mua vào của từng người một.

Khu bình luận một đống cười ha ha, bọn họ mãi mới nhìn thấy Streamer làm gì cũng thuận lợi này chịu thiệt một lần, nhân cơ hội này vui vẻ cười cợt một trận.

“... đồng ruộng ở nông trang diện tích không nhỏ, cũng có thể để bọn họ vừa luyện tập vừa lao động, cố gắng đạt đến mức tự cung tự cấp, thu chi mới có thể cân bằng, giảm bớt không ít chi phí... Quần áo mỗi một mùa cũng là một khoản chi tiêu, còn phải chuẩn bị công cụ cần thiết để huấn luyện... Để khơi lên hứng thú huấn luyện có thể đặt ra một chế độ thưởng phạt...” Khương Bồng Cơ viết ra giấy những gì đã sớm nghĩ sẵn trong đầu.

Sau cùng nhìn tờ giấy kế hoạch toàn chữ là chữ, Khương Bồng Cơ mới có chút hài lòng. Tiếp sau đây, cô phải đi tìm hiểu giá cả của hàng hóa cơ bản, cố gắng dùng khoản dự trù kia vào những chỗ thiết thực, giảm bớt những lãng phí không đáng có. Ngoại trừ việc sắp xếp ra, cô còn phải lên kế hoạch luyện tập, bằng không làm sao có thể biến một đám cừu non thành những con sư tử mạnh mẽ?

Đáng tiếc là, tố chất gen của người thời viễn cổ này không tốt, tố chất thân thể lại càng kém xa, rất nhiều phương pháp huấn luyện phổ biến ở tương lai không thể mở rộng được. Mà cô thì không thể cứ rập khuôn một cách máy móc, chỉ có thể căn cứ vào điều kiện của thời đại này mà tiến hành điều chỉnh.

Dùng một ví dụ khá hình tượng để so sánh thì, mức độ khó khăn của bài huấn luyện dành cho trẻ con ở thời đại của cô đặt trong thời đại này, nó tương đương với cấp độ huấn luyện địa ngục rồi.

Khương Bồng Cơ đưa lưỡi liếm môi dưới với vẻ đầy mong đợi, trong mắt cô hiện lên hứng thú nồng nặc, cô thích nhất là những chuyện có tính khiêu chiến như thế này. Mỗi lần đều có thể kích thích được dòng máu lạnh lẽo trong cô sôi lên, khiến cô không thể kiềm chế được mà kích động.

“Đúng là có chút không chờ được...”

[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Vì cái gì mà em lại có dự cảm không lành nhỉ? Nhìn nụ cười của bác Streamer, cứ có cảm giác không khí xung quanh mình lạnh đi ấy...

[Một Mét Ánh Dương]: Không phải chỉ có mình thím đâu, tôi cũng cảm thấy lạnh run này, run cầm cập luôn.

Nên nói là, người càng đơn thuần thì trực giác càng mạnh sao?

Nhìn một đám bình luận nhảy trên màn hình, cuối cùng Khương Bồng Cơ cũng chịu kiềm chế tâm tình mình một chút, thu lại nụ cười nhếch mép nơi khóe môi.

Bây giờ mới đầu tháng ba, sắc trời vẫn tối tương đối sớm, cuộc sống của người ở thời đại viễn cổ này tương đối khô khan, nhà giàu có còn còn thể đốt nến đọc sách, nghe kịch, tìm trò tiêu khiển, nhưng những nhà bình thường lại ăn xong liền đi ngủ.

Tính tính thời gian thì cũng sắp đến giờ cơm tối, quản gia thúc giục Khương Bồng Cơ sớm quay về dùng bữa với Liễu Xa. Trước kia khi Liễu Xa không ở nhà, mọi người trong Liễu phủ thường ăn riêng. Nhưng nếu như nam chủ nhân đã quay về, cả nhà cũng không thể ăn riêng như trước nữa.

Vừa đến chính sảnh, Khương Bồng Cơ ngạc nhiên phát hiện Điệp phu nhân vẫn luôn ru rú trong viện của mình thế nhưng lại ngồi ở vị trí bên trái của Liễu Xa.

Còn về Kế phu nhân, vì lý do sức khỏe nên bà vẫn đang dưỡng bệnh trong viện của mình.

Khương Bồng Cơ hành lễ với Liễu Xa bằng lễ tiết của thời đại này, sau đó lại gật đầu chào hỏi với Điệp phu nhân, lúc này hạ nhân đang dọn thức ăn lên.

“Tam đệ và Nhị muội vẫn dùng bữa trong phòng mình sao?” Nhân lúc hạ nhân đang dọn thức ăn, Khương Bồng Cơ hỏi một câu.

Thời đại này rất chú ý đến quy tắc “ăn không nói, ngủ không nói”, quy tắc trong Liễu phủ tuy không hà khắc như trong bổn tộc, nhưng những lễ tiết cơ bản thì vẫn phải chú ý giữ gìn. Khương Bồng Cơ có vấn đề gì thì chỉ có thể nói trước khi vào bữa, bằng không thì phải giữ im lặng suốt cả bữa ăn.

Đôi mắt của Điệp phu nhân hơi rũ xuống tựa như đang nhìn những hoa văn thêu tinh xảo trên quần áo mình, Liễu Xa cau mày lại không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Điệp phu nhân mỉm cười lên tiếng trả lời, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này, “Tam lang quân mấy ngày hôm nay ham chơi nên ngã trầy xước mặt mày. Lang trung dặn dò là cần phải tĩnh dưỡng trong phòng một khoảng thời gian, ăn uống cũng phải kiêng khem, bằng không dễ để lại sẹo. Nhị nương tử tuổi còn nhỏ, tính cách lại ngượng ngùng. Từ trước đến nay biểu ca luôn nghiêm khắc, thường xuyên nghiêm mặt lại... khiến nha đầu kia sợ phát khóc.”
Bình Luận (0)
Comment