Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 58

Từ đầu đến cuối Liễu Xa không nói một câu nào, như thể hoàn toàn không nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi của Khương Bồng Cơ và Điệp phu nhân.

Bữa cơm diễn ra trong không khí trầm mặc.

Có lẽ là vì bị ảnh hưởng bởi hồn phách của Khương Bồng Cơ, sức ăn của thân thể này lớn hơn rất nhiều so Liễu Lan Đình trước kia. Hơn nữa, tay nghề của phòng bếp Liễu phủ rất tốt, cho dù các loại gia vị của thời đại này không hoàn chỉnh, nhưng đối với một Khương Bồng Cơ đã quen uống “dịch dinh dưỡng” chẳng có mùi vị khỉ gì thì đã là đủ rồi.

Liễu Xa âm thầm quan sát, phát hiện lúc Khương Bồng Cơ ăn cơm thường có thói quen nheo mắt lại, giống như một con mèo đã ăn uống no say. Thế nên ông âm thầm ghi nhớ “sở thích” này của cô, sau này có thể cân nhắc việc bảo nhà bếp làm nhiều một chút, hoặc là làm kỹ càng tinh tế hơn một chút.

“Biểu ca vẫn còn giữ hai đứa trẻ hoang đó ở hậu viện sao?” Thấy Khương Bồng Cơ đã lui xuống, Điệp phu nhân liền đi theo Liễu Xa vào chủ viện, lười biếng ngồi xuống bên bàn tập viết của Liễu Xa.

“Trẻ hoang cái gì, những câu đó học ở đâu thế?” Liễu Xa bất mãn cau mày, lại thấy vẻ lười biếng như không xương của Điệp phu nhân, gân xanh trên trán ông như sắp nhảy ra đến nơi, cái tật đau đầu biến mất bao nhiêu năm lại xuất hiện, “Ngồi cho tử tế, nghiêng bên nọ ngả bên kia còn ra cái thể thống gì.”

“Ha, không bảo là dã loại đã tốt lắm rồi.” Điệp phu nhân một tay chống cằm phản biện, trước khi Liễu Xa tức giận liền nói, “Lan Đình không phải cái gì cũng không biết, tuy nói hai đứa bé kia đều chỉ là con dòng thứ, nhưng mặt ngoài chúng vẫn là anh em có một nửa dòng máu với nó còn gì? Nếu có hôm nào đấy nó cảm thấy anh em của mình quá ít, muốn thân cận với hai đứa bé kia, lúc đó có cảm tình rồi... chẳng lẽ huynh còn định ngăn cấm chúng nó à?”

Liễu Xa vẫn rũ mắt xuống, dường như không nghe thấy những gì Điệp phu nhân vừa nói, nhưng Điệp phu nhân vẫn tinh tế phát hiện ra tư thế cầm bút của đối phương có chút bất ổn trong một khoảnh khắc ngắn. Nếu như không phải là người quen thuộc tính nết và thói quen của Liễu Xa thì cũng khó mà phát hiện ra.

Liễu Xa nhấc mi mắt lên, lãnh đạm nói: “Con bé nó... tinh lắm.”

Điệp phu nhân cuối cùng cũng chịu ngồi lại nghiêm chỉnh, tán đồng nói: “Đúng là thế thật, như thể hoàn toàn biến thành một người khác. Trước đây ngoan ngoãn như một con cừu non, nếu không có vị bên Đông viện giúp đỡ, thì ngay đến cả hạ nhân cũng có thể bắt nạt nó, bây giờ thì lại giống như một con hổ ăn thịt người.”

Liễu Xa trầm mặc một lúc rồi mới phụ họa nói: “Hổ phụ vô khuyển nữ, giống ta.”

Điệp phu nhân không màng hình tượng trợn mắt lên trắng dã, phũ một câu: “Phải nói là giống huynh của sau 12 tuổi mới đúng.”

Liễu Xa: “...”

Một câu không hợp là vặc lại ông, còn đào cả quá khứ đen tối của ông ra, cho là ông không nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt bà chắc?

Những người thuộc thế hệ trước ở quận Hà Gian đều biết, hồi nhỏ Liễu Xa muốn ngu bao nhiêu là ngu bấy nhiêu, không chỉ ngu mà còn đầu gấu, không chỉ đầu gấu mà còn hư hỏng.

Rõ ràng là con trai thứ dòng chính, thế nào mà lại khiến ngay đến cả hạ nhân cũng không muốn nhìn mặt, nhắc đến ông là khinh bỉ. Nhưng được cái, mắt nhìn người của ông tốt, từ lúc 4, 5 tuổi đã nhắm trúng con gái dòng chính của Cổ thị ở Lang Gia, ỷ vào tuổi còn nhỏ kiếm được tiếng “thanh mai trúc mã“.

Luận về gia thế hai nhà cũng coi là môn đăng hộ đối, đương nhiên chỉ giới hạn trong cái đó mà thôi.

Cổ Mẫn từ nhỏ đã tài danh lan xa, không những xinh đẹp mà còn tài giỏi, là một người xuất sắc trong việc quản gia. Lên sáu tuổi có thể đi theo Đại phu nhân lo liệu công việc trong nội trạch, bất kỳ việc rối rắm gì vào tay bà đều có thể trở nên gọn gàng ngăn nắp. Mà, Liễu Xa thì ngược lại “bùn loãng không trát được tường”, quả thật là một phá gia chi tử không ra gì.

Nói khó nghe một chút, hai ông bà mà đặt cạnh nhau thì đúng là “cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga“.

Liễu Xa mặt dày mày dạn quấn lấy tiểu cô nương nhà người ta, nếu như không phải bọn họ chưa tới 7 tuổi nói không chừng đã bị người ta xì xào bàn tán.

Sau này, khi Cổ Mẫn đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, Liễu Xa cầu xin Mẹ mình đi hỏi thử người ta, kết quả là bị hiện thực tát cho một cái lật mặt.

Đừng nói là cái vị “nhị thế tổ” như Liễu Xa này, cho dù là đặt ở thời kỳ Đại Hạ chưa diệt vong, Cổ Mẫn cũng đủ tư cách để làm mẫu nghi thiên hạ ấy chứ.

Đúng thế, Liễu Xa sau khi bị đả kích liền bắt đầu phấn đấu hướng về phía trước, thậm chí còn bất chấp gió mưa chạy đến trước cửa phủ nhà họ Cổ dầm mưa đợi cả một đêm, năn nỉ Cổ Mẫn muộn thêm hai năm nữa rồi hãy đính hôn...

Thế là từ đó về sau, quận Hà Gian mất một vị “nhị thế tổ” côn đồ và xuất hiện thêm một tài tử trầm ổn liều mạng học hành - Liễu Xa.

Đúng lúc đang nói chuyện thì ở ngoài cửa lão quản gia xin được gặp, Liễu Xa lúc này mới nghĩ đến chính sự, vội bảo Điệp phu nhân ngồi ngay ngắn, “Vào đi.”

Lão quản gia đến đây đương nhiên là để báo cáo chuyến đi ngày hôm nay của Khương Bồng Cơ. Mới đầu nghe, biểu cảm của Liễu Xa có chút biến động, nhưng tổng thể cũng chỉ là sự tán thưởng của một người cha dành cho con trai. Nhưng đến lúc nghe Khương Bồng Cơ dùng quạt nâng cằm Từ Hiếu Dư lên, mặt ông liền đen kịt lại.

“Từ Kha? Từng chịu hình phạt xăm mặt... đó có phải là Từ Hiếu Dư của quận Tử Tang?” Liễu Xa hỏi với giọng không chắc chắn.

Lão quản gia có chút ngạc nhiên, ông chỉ nói tên cậu thiếu niên đó là Từ Kha chứ đâu có nói ra tên tự và cũng không hề nhắc đến lai lịch, tại sao lão gia lại biết?

“Vâng, Nhị lang quân cầm riêng văn khế bán thân của người này lại, thậm chí còn chắc chắn người này nửa đêm sẽ tìm cách bỏ trốn...”

Liễu Xa hừ một tiếng, “Tính cách lật lọng, sinh ra đã phản nghịch, cái loại người này làm sao có thể trung thành cho được? Nếu Lan Đình nói nửa đêm hắn sẽ trốn, hắn nhất định sẽ trốn... người trông coi trong nông trang không nhiều lắm...”

Lão quản gia không hiểu ý lão gia nhà mình, có hơi do dự mà hỏi lại: “Vậy... theo như lão gia thấy thì...”

Nếu như Từ Hiếu Dư thật sự nhân lúc nửa đêm mà bỏ trốn, vậy thì sẽ trở thành trốn nô, bị người ta bắt lại có thể trực tiếp đánh chết mà không cần hỏi quan!

“Tốt xấu gì cũng là người do Lan Đình bỏ tiền mua về, lý nào lại để cho hắn ta chạy trốn mất?” Vì ông muốn thử thách con mình nên khoản tiền dự trù rất có hạn, nếu như tiêu phung phí ở chỗ nào đó nói không chừng số gia đinh mua về phải hít khí giời mà sống.

Nói đến đó, Liễu Xa đột nhiên để lộ ra một nụ cười mà mọi người cực kỳ quen thuộc, mỗi lần ông muốn tính toán ai đó đều sẽ như thế này, lâu dần khiến người ta sợ đến mức mắc chứng ám ảnh sợ hãi.

“Điều thêm một nhóm người nữa đến nông trang trông coi, nếu như hắn ta chạy trốn, đánh gãy một chân. Thương cân động cốt mất trăm ngày*, để cho hắn ta yên phận một ở một chỗ đi.”

*Thương gân động cốt mất trăm ngày: bị thương tới gân cốt cần trăm ngày để dưỡng thương.

Lão quản gia hơi kinh ngạc, một tên trốn nô thế mà không cần đánh chết?

Lão gia nhà mình dễ dãi như thế từ khi nào vậy?

Lão quản gia đang định lui xuống, Liễu Xa đột nhiên thay đổi ý định, “Thôi vậy, ta đích thân đi gặp vị Từ Hiếu Dư này một chuyến. Còn về phần Lan Đình, ngươi đi thông báo một tiếng cho nó là được, không cần phải giấu chuyện này.”

Điệp phu nhân ngồi bên cạnh không hiểu gì hết, cau mày hỏi: “Cái vị Từ Hiếu Dư này có lai lịch gì?”

Liễu Xa cười lạnh một tiếng, “Một con sói biết cắn người, hơn nữa còn ăn cháo đá bát.”

Đánh giá kém đến vậy cơ à?

Điệp phu nhân rũ mắt xuống nói: “Ăn cháo đá bát? Nhưng tốt xấu gì cũng biết cắn người, so với con chó chỉ biết sủa mà không biết cắn, lại còn phản chủ vẫn tốt hơn.”

Ẩn ý trong câu nói này của bà, Liễu Xa hiểu. Chỉ là, ông không có phản ứng gì mà thôi.

Điệp phu nhân kiên nhẫn đợi một lúc không thấy Liễu Xa phản ứng lại, cuối cùng hừ lạnh một cái, đứng dậy phẩy tay áo lạnh lùng đi thẳng.

Trong phòng không còn ai, Liễu Xa liền thở dài nói thầm, “Bị Mẫn Nhi chiều quá… tính tình vẫn cứ lớn lối như thế.”
Bình Luận (0)
Comment