*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. lấy thuốc tới cho ta...” Thường xuyên dùng hàn thực tán cộng với việc nhiều lần bị đả kích đến mức lửa giận công tâm đã gần như đào rỗng cơ thể của đại vương Bắc Cương
Bây giờ ông ta làm gì còn dáng vẻ uy phong lẫm liệt của một vị đại vương nữa? Rõ ràng là con sư tử đã gần đất xa trời, tuổi già gầy yếu, thậm chí còn chẳng cắn nổi da của con mồi
Đại vương Bắc Cương sao có thể chấp nhận tình trạng như vậy? Mà càng vì như vậy, ông ta càng lệ thuộc vào trạng thái sau khi dùng hàn thực tán..
Tinh thần tỉnh táo, mắt sáng, cơ thể tràn đầy sức lực giống như trở lại thời kỳ trẻ tuổi sung sức nhất
Ông ta hổ vài tiếng đứt quãng3mới thấy có ái thiếp đi vào trong phòng
“Bên ngoài..
Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì..
Sao lại đến muộn như vậy?” Từ khi dùng hàn thực tán, đại vương Bắc Cương càng nóng nảy và dễ tức giận hơn, một khi không vui liền muốn đánh giết nô lệ để trút giận
Ông ta giơ tay lên hất cái khay và hung hăng nắm lấy cổ tay của ái thiếp, hai mắt trợn trừng, hơi thở mạnh mẽ phun vào mặt ái thiếp.
“Đại vương tha mạng! Đại vương tha mạng...” Ái thiếp đau đớn cầu xin
“Nói cho cô biết!” Đại vương Bắc Cương nắm một lúc thì kiệt sức đành nằm lại, ngực không ngừng phập phồng lên xuống: “Nói cho cô biết...”
Ái thiếp hình như đã quen với sự hung bạo của đại vương Bắc Cương, quỳ dưới mặt1đất thu dọn mảnh vỡ và đổi thuốc
Đại vương Bắc Cương dùng rất nhiều hàn thực tán và chìm trong cảm giác lâng lâng tuyệt vời, trên gương mặt lộ ra nụ cười vui sướng lại xảo quyệt.
Ái thiếp thấy vậy, chỉ cảm giác cả người ớn lạnh như rơi vào hầm bằng.
Cô ta nhìn một lúc, mãi đến khi thấy hơi thở của đại vương Bắc Cương đã ổn định mới cầm khay đi ra.
Cô ta vừa ra khỏi lều vải chính, eo đột nhiên bị siết chặt lấy, nhưng còn chưa kịp kêu lên kinh ngạc đã bị người bịt miệng bằng nụ hôn dữ dội.
Ái thiếp đỏ mặt nói: “Cửu, Cửu điện hạ..
Ở đây không được đâu...” Cửu vương tử cười lạnh: “Có gì mà không được chứ? Lão già kia đã bệnh đến chẳng còn6biết gì, cô có kêu lớn hơn nữa, ông ta có thể có phản ứng được sao?” Ái thiếp của đại vương Bắc Cương nhắc nhở gã ta: “Cửu điện hạ còn nhớ Lục vương tử không?” Cửu vương tử nghe thấy tên Lục vương tử thì mất sạch hứng thú, sắc mặt tái xanh đẩy mạnh cô ta ra
“Lúc này nhắc tới lão lục làm gì, thật là xúi quẩy.”
Lục vương tử cho rằng đại vương Bắc Cương bệnh nặng không chữa được, ngôi vị đại vương chắc chắn sẽ thuộc về mình nên mới yên tâm ôm ái thiếp của cha tùy ý làm bậy ở trước giường, không ngờ đại vương Bắc Cương tỉnh lại đúng lúc, mới nổi giận với Lục vương tử và thiếu chút đã lấy mạng của hắn ta.
Xe trước đổ xuống,4xe sau thấy mà tránh.
Cửu vương tử không thể ngã trong cùng một hổ đó
“Tay chèo cẩn thận thì có thể lái thuyền được vạn năm, cuộc sống sau này của chúng ta còn dài, không nên vội vàng trong chốc lát.” So với Cửu vương tử tùy hứng ấu trĩ, vị ái thiếp này lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn sự việc càng thấu đáo hơn
“Sao phải để ý như vậy? Bây giờ ngoại trừ lão tứ ra thì còn ai có thể uy hiếp cô?” Cửu vương tử cười lạnh, trong mắt lóe lên sự tàn khốc
Lão tứ ơi lão tử, ngươi thật sự cho rằng Tổn Văn sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ ngươi sao? Ông ta và Cáp Luân Sát đều là người của ta, chẳng qua lấy người làm bia ngắm, giúp3ta dọn sạch những kẻ địch bên ngoài mà thôi
Ái thiếp kia nói: “Không phải còn có Tam vương tử và Ngũ vương tử sao?” Cửu vương tử cười giễu cợt, khinh thường nói: “Hai người đó sao? Tuy cùng một mẹ nhưng bọn chúng vốn bất hòa, đấu đá với nhau từ nhỏ đến lớn.” Tam vương tử cũng thật xui xẻo.
Người này theo Ngột Lục Bạt nên đáng lẽ không đến mức thảm như vậy, nhưng hắn ta có một người em trai ruột thịt chuyên hãm hại người khác..
Ngũ vương tử
Chuyện Giá Ưng bệnh chết đã ảnh hưởng tới Tam vương tử, khiến danh vọng của hắn ta ở trong triều xuống dốc không phanh
Vì không muốn chịu tổn thất thêm nữa, Tam vương tử chỉ có thể trở về ẩn náu mà mưu đồ cho tương lai.
Nhưng Ngũ vương tử lại muốn tuyệt diệt mà cắn xé hắn ta, đối xử với anh trai của mình chẳng khác nào kẻ thù giết cha.
Anh em ruột thịt đấu đá với nhau như vậy, Tôn Văn lại ở sau lưng đẩy một cái, ung dung loại hai người bọn họ.
Bây giờ trong chín vương tử của Bắc Cương chỉ còn lại Tứ vương tử được Tôn Văn ngoài mặt giúp đỡ và Cửu vương tử được ông ngâm ra tay tương trợ
“Cảm ơn tiên sinh đã bày mưu tính kết” Gần đây, Tứ vương tử làm việc gì cũng thuận lợi nên đã tặng cho Tôn Văn rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Hắn ta và Cửu vương tử là cùng một mẹ, nhưng lão cửu không được vương hậu nuôi, chỉ là con của nữ nô có huyết thống rất thấp hèn
Ở trong mắt Tứ vương tử, lão cửu chưa đủ để gây sức ép, ngôi vị đại vương Bắc Cương chắc chắn sẽ là của hắn ta
Tôn Văn cười nói: “Tứ điện hạ được ông trời đặt kỳ vọng, Văn chẳng qua chỉ thuận theo số trời mà thôi.” Nghe ông nói xong, Tứ vương tử cảm thấy rất khoan khoái
Hắn ta nói: “Đợi ta lên được ngôi đại vương, vẫn mong tiên sinh tiếp tục giúp đỡ ta thống nhất Bắc Cương, chống lại giặc Liễu!”
Không phải lên ngôi đại vương là đã có thể yên tâm được, mấy huynh đệ khác đều chạy về đất phong của bộ lạc mình, tất cả bọn họ đều là mối họa lớn trong lòng hắn ta
Tôn Văn cười nói: “Đây là chuyện đương nhiên rồi
Văn sẽ cống hiến sức lực cho Tứ điện hạ tới thịt nát xương tan, đến chết mới thôi.”
Nghe Tôn Văn tỏ ý thần phục, Tứ vương tử liền vui mừng kéo tay ông không buông
Tôn Văn có mưu kế hơn người, nếu có thể được ông toàn tâm toàn ý giúp đỡ, hắn ta sẽ không phải sợ những người anh em kia nữa, càng không sợ Liễu Hi đang như hổ đói rình mồi.
Chỉ cần loại bỏ được lão cứu, hắn ta sẽ trở thành đại vương tiếp theo của Bắc Cương! Tôn Văn nhíu mày nhắc nhở một câu: “Tứ điện hạ vẫn không thể lơ là thiếu cảnh giác được
Cho dù Cửu điện hạ không bằng Tứ điện hạ, nhưng ngài ấy cũng chiếm một chữ “út”, bình thường đại vương thương yêu ngài ấy nhất
Cửu điện hạ thường trốn phía sau người khác, chuyện gì cũng để cho người khác cản đòn, nhưng đã ngầm tập hợp lại bao nhiêu người
Tủ điện hạ vẫn phải đề phòng, đừng để ngài ấy nhân cơ hội ép vua thoái vị, ra tay trước một bước...”
Vẻ mặt Tứ vương tử nghiệm lại, nói: “May là có tiên sinh chỉ điểm, ta suýt nữa đã đắc ý mà quên mất.”
Cửu vương tử bình thường không có tiếng tăm gì, nhưng gã ta là con út nên rất được đại vương Bắc Cương thương yêu, có thứ tốt gì đều phần cho gã ta
Nhiều năm qua, ai biết trong tay lão Cửu có con át chủ bài nào? Thêm mấy ngày trôi qua, Tứ vương tử nhận được mật báo..
Cửu vương tử đang tập trung binh sĩ chuẩn bị ép vua thoái vị
Hoàng đình chỉ còn lại hai vương tử, Cửu vương tử hẳn là cảm thấy áp lực nên nôn nóng không chờ được, tính ra tay trước để chiếm lợi thế.
“Tiên sinh, bây giờ nên làm thế nào? Lão Cửu quả nhiên muốn ép vua thoái vị..” Căn cứ vào tình cảm của đại vương Bắc Cương đối với lão Cửu, có lẽ sẽ thật sự nhường ngôi đại vương cho gã ta
Tôn Văn trấn an: “Tứ điện hạ chớ vội.” “Ta làm sao có thể không vội được chứ?” Tứ vương tử sốt ruột nói: “Ta mưu tính bao lâu, loại bỏ rất nhiều kẻ ngăn cản, chẳng lẽ lại tặng không cho lão cửu?” Tôn Văn cười nói: “Tứ điện hạ đừng vội, Cửu vương tử làm vậy chính là đưa chuối đao cho ngài nắm.” Ông vừa nói vậy, Tứ vương tử lập tức được trấn an.
“Ý tiên sinh là...” Tử vương tử lấy lại tinh thần, tim đập loạn nói: “Lão cứu thật sự đi một nước cờ đỏ sao?” Lão cửu không chịu được áp lực nên dẫn quan tới ép vua thoái vị, đây quả thực là một chiều hồ đồ khi cùng đường.
Nếu như thắng cược, vị trí đại vương Bắc Cương sẽ thuộc về lão Cửu, nếu như gã ta thua, như vậy Tứ vương tử chính là người chiến thắng cuối cùng.
Tôn Văn nhíu mày hỏi một câu: “Tứ điện hạ, tin tức này có chính xác không?” Tứ vương tử nói: “Dĩ nhiên là chính xác rồi.” Lão Cửu nằm mơ cũng không ngờ tới tâm phúc được gã ta tin tưởng nhất lại là người của Tứ điện hạ.