*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trình Tĩnh nói: “Nếu vậy thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi
Gia chủ Mạnh thị là kẻ xảo quyệt như hồ ly, lại có tham vọng rất lớn, dám bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích
Ông ta hoàn toàn không phải là một người dễ đối phó
So với việc sau này phải để phòng đối phương tính kể, chi bằng đừng làm bạn với ông ta ngay từ đầu.”
Hoàng Tung đăm chiêu, nhíu mày nói: “Nếu chúng ta không đồng ý, chẳng phải là trở mặt với Mạnh thị sao?” Mạnh thị Thương Châu quả thật không dễ động vào.
Bây giờ phe cánh của Hoàng Tung đã dần lớn mạnh, nhưng so với Mạnh thị Thương Châu thì anh ta3vẫn còn non lắm.
Nếu như hai bên liên minh, Hoàng Tung hẳn sẽ phải chịu mạo hiểm nhất định, nhưng chắc chắn cũng sẽ có kha khá lợi ích
Nếu anh ta từ chối cuộc liên minh này thì chẳng khác nào đẩy Mạnh thị sang vị trí đối thủ, vô duyên vô cớ có thêm một kẻ địch.
Bây giờ, anh ta chỉ có thể nghe thử hai mưu sĩ tâm phúc của mình nói thế nào mà thôi
Trình Tĩnh nói: “Chủ công đã từng nghĩ tới nguyên nhân khiến Mạnh thị đột nhiên muốn liên minh với chúng ta vào thời điểm quan trọng này chưa?” Hoàng Tung lắc đầu
Tâm tư của Mạnh thị Thương Châu không dễ đoán được, mà anh ta1cũng chưa từng nghiên cứu qua
Trình Tĩnh nói rất chắc chắn: “Sợ rằng bọn họ liên minh với chúng ta còn có dụng ý khác, có lẽ là lo lắng chúng ta sẽ giúp đỡ Liễu Hi, thậm chí còn hy vọng mượn binh lực của chúng ta để kìm chế quân chủ lực của Liễu Hi..
Nếu vậy, Mạnh thị không đáng để cùng chúng ta mưu đoạt chuyện lớn.”
Hoàng Tung ngỡ ngàng
Chuyện này thì có liên quan gì với Lan Đình chứ? “Mạnh thị muốn tiêu diệt Liễu Hi.” Phong Giác nhắc nhở một câu
Mạnh thị muốn tiêu diệt Khương Bồng Cơ thì lúc nào mới là cơ hội tốt nhất? Đương nhiên là khi cuộc chiến tranh giữa cô và Bắc6Cương rơi vào tình trạng giằng co, không còn tâm tư và sức lực để ý tới hậu phương!
Mày kiếm của Hoàng Tung dựng ngược, tức giận nói: “Mạnh thị dám làm như thế sao? Vậy chẳng phải là tên phản đồ bán đứng đại nghĩa dân tộc?”
Trình Tĩnh lạnh lùng nói: “Mạnh thị thậm chí còn dám lén buôn bán ngựa cái cho Bắc Cương, bọn họ còn sợ gì thêm một tội danh nữa chứ?”
Hoàng Tung suy nghĩ một chút, rồi hít sâu một hơi ra quyết định.
“Nếu đã vậy, chúng ta không cần suy nghĩ thêm về chuyện liên minh với Mạnh thị nữa.”
Anh ta có linh cảm tình hữu nghị giữa bên mình và phương Bổng Cơ không thể4duy trì quá lâu, sớm muộn sẽ có một ngày phải đánh nhau một trận
Chiến đấu là việc của chiến đấu, đại nghĩa là chuyện đại nghĩa
Anh ta sẽ không đến mức làm chuyện nối giáo cho giặc.
Phong Giác cười nói: “Mặc dù không thể liên minh với Mạnh thị nhưng chúng ta có thể liên minh với Liễu Hi cùng chống lại Mạnh thị.”
Vẻ mặt Hoàng Tung đau khổ nói: “Bây giờ, Lan Đình ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ một Bắc Cương đã đủ làm cô ấy sứt đầu mẻ trán rồi.”
Trong lòng Trình Tĩnh đã tính trước mọi việc: “Tĩnh cũng đồng ý với Hoài Giới, chúng ta giúp Liễu Hi ghìm chân Mạnh thị, đợi cô ấy3giải quyết xong Bắc Cương sẽ tiêu diệt Mạnh thị.”
Hoàng Tung cạn lời
Sao trong lời nói của hai vị mưu sĩ, người bạn cùng anh ta ăn chơi đàng điếm lại cao siêu vậy? Đó là Bắc Cương nha, chứ chẳng phải củ cà rốt hay cải trắng đâu, há có thể nói chém là chém được chứ? Phong Giác cười gượng, anh ta rút một phần mật báo từ trong tay áo ra giao cho Hoàng Tung: “Chủ công xem sẽ biết.”
Hoàng Tung nhận lấy và xem một lượt, hai mắt chợt mở to
Anh ta nhìn thấy gì?
Không ngờ tình hình bên trong Bắc Cương lại rối loạn như vậy?
Hoàng đình bị chia rẽ, có vương tử tách ra phát triển bộ lạc của riêng mình, mấy vương tử còn chưa rời đi thì đang tranh đấu như đám gà chọi
Các thế lực kiêng kị nhất là nội bộ chia rẽ, càng chưa nói tới dân du mục như tam tộc của Bắc Cương
Chính quyền Bắc Cương dựa vào hoàng đình để ràng buộc và liên kết bộ lạc của các thể lực, vặn rất nhiều sợi dây lại thành một, lúc này mới tạo thành một lực lượng chiến đấu khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật
Nếu như các bộ lạc lục đục với nhau, vậy lực chiến đấu không biết sẽ suy yếu tới mức nào..
“Năm nay chính là năm hạn của Bắc Cương...” Đầu tiên là bệnh dịch ngựa sau đó tới nội loạn, làm sao đấu được với Liễu Hi đã sẵn sàng ra trận suốt mấy năm? Tuy nói lực chiến đấu của kỵ binh Bắc Cương rất mạnh, nhưng với sức chiến đấu của bộ binh tinh nhuệ cũng chưa chắc đã không đánh thắng nổi kỵ binh đang sụp đổ.
Trình Tĩnh bình thản nói: “Không phải là năm hạn mà hẳn là có người đã âm thầm ra tay thao túng
Về phần người đó là ai thì liếc qua đã thấy.”
Hoàng Tung nghe xong liền kinh ngạc đến mức cắn phải đầu lưỡi.
“Nội loạn Bắc Cương là do có người âm thầm tính kế sao?” Trình Tĩnh gật đầu
Chỉ có điều, tạm thời anh ta vẫn chưa điều tra ra ai đang làm mưa làm gió ở Bắc Cương.
Không thể trách Trình Tĩnh không điều tra ra được
Tôn Văn lẩn vào Bắc Cương với thân phận là nô lệ, sau lại trở thành thân tín bí mật của Cáp Luân Sát nên không dễ dàng xuất hiện ở trước mặt người khác
Ông bày mưu tính kế cho Tứ vương tử và Cửu vương tử cũng rất thận trọng, ai có thể nghi ngờ thân phận của ông được?
Bên trong Bắc Cương cũng có người phát hiện ra tình hình gần đây không ổn, nhưng Tôn Văn làm việc quá cẩn thận, bọn họ không tóm được sơ hở nào của ông
Hoàng Tung than thở: “Nếu thật sự có người làm vậy thì chắc chắn phải là người của Lan Đình.”
Có thể gây rối loạn cho Bắc Cương vào thời điểm quan trọng này, vậy người được lợi nhất chính là Khương Bồng Cơ
“Nếu liên minh với Lan Đình, ta cũng thấy yên tâm.” So với Mạnh thị, Khương Bồng Cơ càng làm Hoàng Tung yên tâm hơn
Tuy Khương Bồng Cơ thích troll người khác, nhưng là người coi trọng đạo nghĩa, sẽ không tùy tiện đâm dao vào đồng minh
Cho dù đâm, trước khi đâm cũng sẽ thông báo một tiếng
“Ôi..
Cuối cùng đã có thể ăn nói với phu nhân rồi...”
Nói xong chuyện chính, Hoàng Tung thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được than thở với mưu sĩ
“Người phụ nữ này thật sự không thể chọc được đâu.” Trải qua lần phong ba này, có cho Hoàng Tung thêm mười lá gan anh ta cũng không dám nhắc tới hai chữ “nạp thiếp” nữa.
Anh ta còn bổ sung thêm một câu: “Đặc biệt là phụ nữ biết võ!” Phong Giác cảm thấy buồn cười nói: “Chủ công vẫn nên trở về an ủi đại phu nhân đi.” Giàn nho trong nhà đã đổ, còn không mau dựng lại? Hoàng Tung nhanh chóng đi dỗ dành phu nhân, phun ra đủ những lời yêu thương không mất tiền, ôm hai đứa nhỏ cầu xin phu nhân tha thứ
Lúc này mới cứu vãn được trái tim của Kỳ phu nhân, làm cô ta đổi giận thành vui
Mà hai vị mưu sĩ cũng kinh ngạc về tính tình của chủ mẫu
Phong Giác trở về nói với phu nhân của mình: “Chủ công nạp một thiếp mà cũng bị chủ mẫu lật ngược phủ đệ.”
Vị phu nhân này không phải do Phong thị định hôn cho anh ta, mà là do thê tử Hoàng Tung bắc cầu xây đường giới thiệu cho anh ta, cuộc sống của hai người sau khi cưới cũng không tệ
“Tính cách của Triều Lan vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, cũng không có gì kỳ lạ.”
Phu nhân của Phong Giác không quá xinh đẹp nhưng rất dịu dàng, có thể nói là đại diện cho mẫu người phụ nữ dịu dàng hiền huệ
“May mắn là có một Liễu Hi, nếu không có Liễu Hi sợ rằng chủ công sẽ bị cười nhạo.”
Đàn ông sợ vợ không phải là tiếng tốt gì.
“Cho dù không có người này thì Triều Lan cũng sẽ làm ầm ĩ, cuối cùng vẫn sẽ hòa ly thôi.”
Rất nhiều người đàn ông lấy dã tâm làm lý do để phụ lòng phụ nữ, có vài người sẽ nhẫn nhịn, nhưng cũng có người thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành
Mà Kỳ Triều Lan là kiểu người thứ hai.
Không phải Kỳ phu nhân ngu ngốc mà ngược lại còn quá thông minh.
Nạp thiếp một lần thì sẽ có lần thứ hai, nạp thiếp lần nào lại thỏa hiệp lần đó thì sớm muộn gì tình cảm giữa hai vợ chồng cũng sẽ rạn nứt, cuối cùng chỉ còn lại oán trách.
Cô ta sẽ không để cho Hoàng Tung có cơ hội phụ lòng mình lần thứ hai
Hoàng Tung dám nạp thiếp, cô ta nhất định sẽ hòa ly.
Nếu vậy, Hoàng Tung sẽ nhớ thương cả đời, cuối cùng trở thành chấp niệm, vĩnh viễn có cô ta trong lòng.
Mặc cho có bao nhiêu người ở bên cạnh Hoàng Tung, sẽ không ai có thể thay thế được vị trí của cô ta
Phong Giác nắm tay thê tử, nói đùa: “Phu nhân hiểu rõ đại phu nhân như vậy sao? Nếu vi phu cũng muốn nạp thiếp thì sao?” Phu nhân Phong Giác tức giận nhìn anh ta rồi chậm rãi rút tay lại, cười nhạt bóp nát chén trà trên bàn.
“Phu quân thử một lần xem?”
Phong Giác: “...”