Huyên Huyên đẩy Thịnh Thế Dân ra, cô gằn giọng. Tức giận nói..
" Con không ngăn cản ba tìm hạnh phúc riêng mình. Nhưng Ba có chắc, Ba đã tìm đúng người hay chưa?
" Nếu như một người mẹ tốt đúng nghĩa. Thì sẽ không ngăn cản mỗi lần ba dạy dỗ con.
" Nếu như một người mẹ tốt, sẽ không mặc kệ con. Khiến con trở nên như bây giờ..
" Ba, Ba có chắc đứa bé trong bụng bà ta là con của Ba, của Thịnh Gia Hay không?
Nghe tới đây Thịnh Thế Dân cứng ngắc, ông ta hơi lui về sau. Nghi hoặc lên tiếng..
"Huyên Nhi, con nói như vậy là có ý gì??
" Ý gì à, Ba làm những gì con đều biết... 2 tháng trước con thấy bà ta đi vào khách sạn với một người đàn ông.
" Người đó rất giống với Trạch Hạo, trợ lý của ba. Ba tin hay không thì tùy..
Lời nói này như sét đánh giữa trời quang. Thịnh Thế Dân có muốn không tin, nhưng nhìn biểu cảm của con gái ông, thì không giống như đang nói dối..
" Huyên Nhi, vấn đề này con không thể nói bậy.. Ba biết con ghét dì Thư Kỳ.. nhưng..
Huyên Huyên hung hăng lau đi nước mắt, cô đẩy Thịnh Thế Dân ra ngoài. Gào lên..
" Ba cút ra ngoài, Ba không xứng đáng gọi mẹ là Nhan Nhan... cút...
- Rầm, "'
Cô mạnh bạo đóng xầm cửa lại, Thịnh Thế Dân mơ hồ nhìn vào cánh cửa khép kín..
" Huyên Nhi, ba mong con để gương mặt này đối diện với ba được không ? Cầu xin con, dù con không nói với ba cũng được...
Không một âm thanh nào đáp lại ông, Thịnh Thế Dân lên đôi chân mệt mỏi về phòng. Ông ta xoa xoa huyệt thái dương, nhớ lại từng câu từng chữ mà Huyên Huyên nói..
Lập tức Thịnh Thế Dân gọi cho đàn em của mình...
- Tút -- Tút. --Tút "'
" Thịnh Tổng, ngài có gì căn dặn? :" Giọng nói cung kính của nam nhân vang lên.
" Cậu điều tra hành tung của Trạch Hạo từ 1 năm trở lại đây. Còn nữa, hủy lô hàng ở Thành phố T.
" Tra lại toàn bộ hồ sơ, thông tin của Thư Kỳ. Tốt nhất, âm thầm mà làm..
Đầu giây bên kia nhận mệnh liền cúp máy. Chưa tới 5 phút, điện thoại của Thịnh Thế Dân lại vang lên...