Huyên Huyên vừa mở miệng nhận định, khiến tất cả đồng học kinh ngạc. Họ còn tưởng rằng, mắt và tai mình hỏng luôn đi.
Nữ sinh khác ghé sát vào tai Manh Manh thì thầm to nhỏ..
" Manh Manh, cô ta là Thịnh Huyên Huyên. Tự nhiên trở thành xinh đẹp như vậy..
" Chúng ta lúc trước hay bắt nạt cô ta, có hay không cô ta sẽ trả thù? Đúng rồi Tiêu Mạn, Tiêu Mạn tỷ đâu??
Manh Manh cúi gằm mặt xuống, móng tay bấu lên mặt bàn. Hạ thấp giọng xuống..
" Cậu bình tĩnh đi, Tiêu Mạn mấy hôm nay không có đi học...
Sau khi kết thúc buổi học, Cố Kỷ Niên đứng dậy, hắn định rời đi. Nhưng sau đó liền xoay người lại, lông mày khẽ nâng lên, hít một hơi sau đó mở miệng nói..
" Lát nữa Lâm Hoằng và Thịnh Huyên Huyên tới văn phòng. Tôi có chuyện cần nói với hai em
Nói xong hắn nhanh chóng bước ra khỏi lớp, đi về hướng học sinh cuối năm, tìm Trịnh Kỳ Long gấp.
Vài phút sau, Huyên Huyên cùng Lâm Hoằng cùng đi về hướng văn phòng giáo viên. Xuốt dọc đường đi, Lâm Hoằng chỉ dám nhìn mà không dám mở miệng nói..
" Cậu là Thịnh Huyên Huyên? :" Lâm Hoằng nhịn không được mà thốt lên..
" Ừ :" Cô nhẹ bẫng trả lời..
Hắn dừng bước chân lại, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh đẹp của Huyên Huyên, sau đó tiếp tục mở miệng..
" Vì sao...? Vì sao lâu nay.. cậu tự biến mình trở nên xấu xí?
Nghe thấy Lâm Hoằng hỏi, như đúng vào tâm tư của Nguyên Chủ. Huyên Huyên nghiêng đầu lại nở nụ cười chua xót..
" Bởi vì tôi biết, cậu không thích nữ nhân quá mức xinh đẹp...
Lâm Hoằng nghe được câu trả lời, nơi lồng ngực hắn tức nghẹn. Hai tay nắm thành quả đấm.....Cô ấy nói như vậy, chính là cô ấy thích hắn?
" Thịnh Huyên Huyên, có phải cậu thích tôi?
Huyên Huyên nhẹ nhàng gật đầu, miệng cười nhạt khẽ nói.
" Thích, nhưng bây giờ không cần thiết nữa rồi..
Dứt lời Lâm Hoằng chạy tới ôm Huyên Huyên vào lồng ngực mình. Khóe mắt hắn đỏ ngầu, cay cay, nước mắt cứ như vậy chảy ra..
" Huyên Huyên... xin lỗi.. xin lỗi, tôi không nghĩ người đêm đó là cậu, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu..