Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
Nghe được câu này, sắc mặt Ôn Bình không tốt được nữa.
Kháo Sơn tông hiện tại, kỳ thật, hai mươi năm trước chỉ là một đám lưu dân tụ lại một chỗ mà thôi. Bọn họ bị người đuổi giết đến Thương Ngô thành, chính phụ thân của hắn đã giúp bọn người này đuổi những kẻ truy kích kia đi, cũng chính ông đã cấp cho bọn họ một mảnh đất sinh tồn.
Mạc Độ, Thương Ngô Thành thành chủ đời trước là một người cực kỳ không thích chào đón những kẻ không rõ lai lịch từ bên ngoài đến.
Là phụ thân của hắn đứng ra chịu trách nhiệm, nói rằng bao dung chính là cốt lõi, chỉ có bao dung thì Thương Ngô thành mới có thể giàu mạnh.
Chính vì lẽ đó, bọn người kia mới có cơ hội thành lập một nơi thuộc về mình ở biên giới Thương Ngô Thành, đồng thời, được phép lui tới Thương Ngô thành.
Mười năm trước, đột nhiên bọn họ kiến tông, gọi là Kháo Sơn tông.
Nhất viết kháo sơn cật sơn.
Nhị viết tha vi kháo sơn.
Tục ngữ nói Một núi không thể chứa hai cọp, hai cái tông môn tồn tại trong cùng một thành nhất định sẽ dẫn đến phân hóa tài nguyên. Lúc đó, có ít nhất ba thương hội tìm đến Kháo Sơn tông, Bất Hủ tông nhìn trong mắt, nhưng cũng không làm khó dễ bọn họ.
Bởi vì phụ thân của hắn lấy bao dung làm lẽ sống, cho phép Kháo Sơn tông phát triển.
Thế nhưng, sau khi Bất Hủ tông gặp chuyện, Kháo Sơn tông đột nhiên trở mặt. Không những cướp đi những phường thị của Bất Hủ tông tại Thương Ngô thành, mà còn chèn ép thương hội, trong vòng nửa năm, vơ vét của Bất Hủ tông hơn phân nửa người.
Nửa đời người, phụ thân của hắn mang trong lòng tâm niệm muốn thành lập một Thương Ngô thành an hòa, nhưng Kháo Sơn tông căn bản không nghĩ vậy. Khi đó, Ôn Bình mới biết, biểu hiện lúc trước của bọn họ hoàn toàn là giả dối, bọn họ chỉ đang đợi một cơ hội từ Bất Hủ tông mà thôi.
Sau hơn nửa năm, bọn người Kháo Sơn tông vậy mà lại bắt đầu đánh chủ ý xấu lên Bất Hủ tông.
Có thể nhẫn nhưng không thể nhục.
Trong lúc Ôn Bình đang lâm vào trầm tư, Thi Hoa đứng bên cạnh đột nhiên hỏi:
- Ôn Bình, ngươi có đang nghe không?
- Vẫn đang nghe.
- Ngươi vẫn nên chấp nhận đi, hiện tại, Kháo Sơn tông thế không thể đỡ, không bao lâu sau, bọn họ sẽ bắt đầu kế hoạch đấy.
- Người của phủ thành chủ chẳng lẽ lại mặc kệ?
Ôn Bình nhớ rõ, lúc trước, phụ thân và thành chủ đã cùng nhau đề ra điều luật không cho phép tông môn trong thành xảy ra tranh đấu.
Bởi vì lẽ đó, mặc dù ông ấy không còn là tông chủ, nhưng hai tông môn vẫn có thể sống hài hòa như trước.
Nếu Kháo Sơn tông thật sự làm như vậy, người của phủ thành chủ sẽ không chỉ đứng ngoài nhìn.
Thi Hoa lắc đầu, nói:
- Điều luật Không cho phép tông môn trong thành xảy ra tranh đấu của phủ thành chủ xác thực có lợi cho Bất Hủ tông. Thế nhưng Bách tông liên minh hội lại cho phép tông môn tinh cấp thôn tính môn phái tán tu.
- Bách tông liên minh hội?
- Hơn nữa, Bách tông liên minh hội còn có quy định trợ giúp tông môn tinh cấp thôn tính môn phái tán tu, Kháo Sơn tông chỉ cần dâng lên 30% tài nguyên chiếm được là đủ.
- Sao ngươi biết?
- Bởi vì ta đã cố ý tìm hiểu Bách tông liên minh hội. Được rồi, nói đến thế thôi, hiện tại ta là người của Kháo Sơn tông, nói nhiều sai nhiều.
- Ngươi có thể trở về, hiện tại Bất Hủ tông đã không còn như trước.
Bất Hủ tông hiện có tu sĩ Luyện thể thập tam trọng tọa trấn, với tư cách nhất tinh tông môn, cường giả mạnh nhất của Kháo Sơn tông bất quá cũng chỉ đến Luyện thể thập tam trọng mà thôi.
Bên cạnh đó, còn có sự tồn tại của trọng lực trường, năng lực lưu người tuyệt đối không chênh lệch bao nhiêu so với Bất Hủ tông Thanh sơn lưu thủy, Vọng nhi sinh úy lúc trước.
Thi Hoa uyển chuyển cự tuyệt:
- Không cần, ta sống ở Kháo Sơn tông rất tốt.
- Hảo!
Ôn Bình cũng không cảm thấy mất mát.
Chuẩn xác mà nói, hắn biết rõ Thi Hoa sẽ trả lời như vậy.
Nói chuyện một lúc lâu, Thi Hoa đã có ý muốn rời đi, Ôn Bình muốn giữ lại cũng khó mà mở lời.
Đột nhiên, trời xui đất khiến, Thi Hoa lại hỏi một câu:
- Hiện tại, Bất Hủ tông không giống lúc trước như thế nào?
Ôn Bình cười cười, vội giải thích:
- Ta vừa mới thu một đại tu sĩ Luyện thể thập tam trọng làm trưởng lão, thuận tiện còn thu thêm một đệ tử. Tuổi không lớn lắm, vừa vặn 15, miễn cưỡng đến Luyện thể ngũ trọng.
- Vậy à?
- Ừm! Tóm lại, Bất Hủ tông hiện tại có thể vượt qua Kháo Sơn tông một lần nữa.
Nhưng Ôn Bình lại không biết suy nghĩ thật sự của Thi Hoa.
Thi Hoa nhận ra Ôn Bình kỳ thực chỉ là một tên thích nói khoác mà thôi.
Cũng đã qua một năm, nàng cho rằng hắn đã trưởng thành, khi khoác lên người Thanh sơn lưu thủy sam, hắn nên thành thục, biết rõ vị trí hiện tại của mình. Hắn đã không còn là thiếu tông chủ Bất Hủ tông ngày trước nữa.
Ngờ đâu, người này vẫn còn ngây thơ đến vậy.
Khoác lác cũng không biết khoác lác cho hợp lý một chút. Nếu tu sĩ Luyện thể thập tam trọng dễ thu như vậy… Thì chẳng phải Kháo Sơn tông đã sớm thôn tính hết toàn bộ Thương Ngô Thành rồi sao?
Tu sĩ Luyện thể thập tam trọng, nếu không là trưởng lão hoặc tông chủ của nhất tinh tông môn, thì cũng sẽ là lão tộc trưởng của một ít đại gia tộc, cao nhân bậc này, nếu không đến mức diệt tộc, thì chắc chắn sẽ không xuất thủ.
Một tu sĩ như vậy, bằng vào sức mình, đã đủ để tạo nên một hồi phong vân tại Thương Ngô Thành, hà cớ gì phải gia nhập vào một cái tông môn vô tinh đã sớm xuống dốc.
Thi Hoa chợt nói:
- Nếu không, ngươi đi xin thăng tinh thử xem!
- Thăng tinh?
- Bách tông liên minh hội có một phân hội tại Thương Ngô Thành, ngươi chỉ cần dùng thân phận tông chủ Bất Hủ tông đi trình tư liệu, đưa ra yêu cầu thăng tin. Ba tháng sau, Bách tông liên minh hội sẽ phái người đến Bất Hủ tông tiến hành xác minh. Trong vòng ba tháng này, Bách tông liên minh hội không được phép tiếp nhận ủy thác của Kháo Sơn tông. Không có chỗ dựa Bách tông liên minh hội, Kháo Sơn tông sẽ không dám vi phạm điều luật của Thương Ngô thành. Có ba tháng chuẩn bị, người có thể sắp xếp cho mình một đường ra.
- Ý ngươi là trong ba tháng này, ta nên nhanh chóng bán gấp Bất Hủ tông, mưu cầu một con đường khác?
- Chính là ý này!
- Choáng! – Ôn Bình bất đắc dĩ cười.
Bất quá, hắn chợt nghĩ kỹ hơn những lời của Thi Hoa.
Hiện tại, xác thực Bất Hủ tông thế đơn lực bạc, ngoại trừ Vân Liêu cùng với Dương Nhạc Nhạc sắp gia nhập tông thì không còn ai khác!
Một khi Kháo Sơn tông công kích, làm sao có thể đỡ nổi.
Nhưng nếu như trong vòng 3 tháng, Kháo Sơn tông không dám quang minh chính đại đánh lên núi thì dễ dàng hơn rồi.
Hẳn là hệ thống siêu cấp tông môn có thể ngăn con sóng dữ này!
Chuyện Bách tông liên minh hội hắn không biết nhiều lắm, nhưng cũng biết được một hai. Một tông môn tiêu chuẩn đòi hỏi phải có một trưởng lão Luyện thể thập tam trọng và một trăm đệ tử, nhưng không nhất định là đệ tử chính thức, đệ tử ký danh cũng được.
Hệ thống có một lỗi, nằm ở chỗ nó chỉ thiết lập tiêu chuẩn đối với đệ tử chính thức, còn ký danh thì không hề có.
Một trăm đệ tử ký danh… Có lẽ không khó.
Ôn Bình lập tức hỏi:
- Thi Hoa, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không? Tư liệu thăng tinh và đơn đề nghị phải làm thế nào?
- Ngươi thật sự quyết định như vậy?
- Tại sao không chứ?
- Được rồi, tối nay ta chuẩn bị giúp ngươi. Sáng sớm ngày mai, chúng ta gặp lại, ta mang ngươi đi đến Bách tông liên minh.
- Vậy… Đa tạ trước!
- Tiện tay mà thôi.
Kỳ thật còn có nửa câu sau, Thi Hoa không nói ra. Đó chính là “Tận tình tận nghĩa”.
Vốn dĩ, nàng không nợ Ôn Bình bất kỳ điều gì, chỉ là niệm tình một hồi quen biết, nên ra tay giúp đỡ một chút mà thôi.
Nàng rất muốn hỏi Ôn Bình một câu: Trong thời gian 3 tháng này, ngươi có thể làm được gì?
Vì sao ngươi vẫn ngây thơ như vậy?