Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn (Dịch)

Chương 14 - Triệu Tinh Không Tin.

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: Truyenyy.com

Hai người không tiếp tục trò chuyện nữa, Thi Hoa xoay người, y hệt như một mũi tên, lẳng lặng rời khỏi Thanh Thủy nhai (1). Ôn Bình cũng quay trở lại chân núi Vân Lam Sơn ở cuối Thanh Thủy nhai.

(1) Nhai: Con đường, con phố.

Ngay lúc đó, tại Dương gia phủ - Thương Ngô thành.

Từ mấy ngày trước, tin tức Dương Nhạc Nhạc muốn gia nhập tông môn truyền ra ngoài, Kháo Sơn tông đã cho người đến hai lần.

Mục đích rất đơn giản, đó chính là muốn mời Dương Nhạc Nhạc gia nhập Kháo Sơn tông, hơn nữa, còn có trưởng lão Luyện thể thập tam trọng nguyện ý thu hắn làm đồ đệ. Vốn chuyện đã nắm trong lòng bàn tay, nhưng sau đêm hôm qua, mọi thứ lại hoàn toàn thay đổi.

Dương Nhạc Nhạc cự tuyệt lời mời của Kháo Sơn tông, đồng thời, cự tuyệt vị sư phụ Luyện thể thập tam trọng kia.

Chuyện này khiến cho quần chúng được một phen mở rộng tầm mắt.

Xế chiều hôm nay, Dương Nhạc Nhạc không nói với bất kỳ ai, hắn rời nhà, mang theo mấy tờ kim phiếu trị giá một ngàn kim tệ, đi đến Thương Ngô thành thành hào (2).

(2) Thành hào: Con sông được đào quanh thành, dùng để bảo vệ thành.

Cạnh thành hào có một căn nhà nhỏ, vô cùng giản dị, hoàn toàn đối lập với cẩm y hoa phục trên người Dương Nhạc Nhạc.

Cộc!

Cộc!

Dương Nhạc Nhạc giơ tay gõ cửa

Người bên trong dường như biết trước người đến là ai, thản nhiên đáp:

- Cửa không khóa, vào đi.

Vừa vào nhà, Dương Nhạc Nhạc quen tay tìm một cái ghế ngồi xuống.

Hắn ngồi đối diện giường, trước mắt hắn là một nữ hài đang ngồi xếp bằng, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ, rơi trên người nàng.

Cả người nàng dường như được khoác lên một kiện xiêm y màu vàng tươi sáng. Nàng chậm rãi mở mắt, vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Dương Nhạc Nhạc, rồi nói:

- Dương Nhạc Nhạc, ta đã nói rồi, sau chuyện xảy ra trong núi, chúng ta không còn liên quan nữa.

- Đừng nóng, hôm nay ta đến là muốn mang cho ngươi một cái tin tốt! - Dương Nhạc Nhạc không chút để tâm đến thái độ lạnh lùng của nữ hài trước mắt.

Bởi vì so với nàng lúc dùng tay không xé yêu vật có tu vi tương đương tu sĩ Luyện thể thất trọng trong núi, thì khuôn mặt lãnh đạm cùng với ánh mắt rét lạnh hiện tại căn bản chẳng thấm vào đâu.

Nếu không nói là... Một trời một vực nha!

Nữ hài vẫn bình tĩnh như trước, nói:

- Ngươi muốn cùng ta rời khỏi Thương Ngô Thành, tìm kiếm nhị tinh, tam tinh tông môn?

Hôm nay, nàng có nghe cư dân trong thành bàn tán chuyện Dương Nhạc Nhạc cự tuyệt Kháo Sơn tông. Hiện tại, Thương Ngô thành chỉ có một tông môn có thể gia nhập, nhưng hắn lại cự tuyệt Kháo Sơn tông, sau đó đến tìm nàng, mục đích của hắn quả thật quá rõ ràng.

Hắn muốn cùng nàng rời khỏi Thương Ngô thành.

Thế nhưng, Dương Nhạc Nhạc lại lắc đầu, nói:

- Không phải, ta phát hiện một cái tông môn, so với nhị tinh, tam tinh tông còn tốt hơn, hơn nữa, nơi đó vô cùng thích hợp với chúng ta. Sẽ không có ai ngấp nghé công pháp tu hành của chúng ta.

- Chớ gạt ta, ở đâu ra một chỗ như vậy?

- Ngươi phải tin ta, giờ tý đêm qua, ta mới từ nơi đó trở về. Sáng nay, ta đã cự tuyệt Kháo Sơn tông. Cái gì mà thân phận đệ tử trưởng lão, kệ xác nó, Kháo Sơn tông có thỉnh ta cũng không đi.

- Ha ha.

Thiếu nữ hoàn toàn không tin lời Dương Nhạc Nhạc.

- Đừng cười, ta đang nói sự thật đấy. Lần trước, lúc ở trong núi, chẳng phải ngươi đã nói muốn tìm một tông môn có thể giúp ngươi tiến xa hơn trong con đường tu hành sao? Tông môn mà ta nói tuyệt đối có thể giúp hai chúng ta tiến rất xa.

- Làm trò, ngươi đi mà lừa gạt tiểu hài, tử, chớ có đến trêu chọc ta.

- Không tin à? Ta nói này, chưa chắc ngươi có thể gia nhập được đâu. Tiêu chuẩn thu đồ đệ của cái tông môn kia rất là hà khắc đấy!

- Hử?

- Mười lăm tuổi, Luyện thể ngũ trọng, ngươi được không?

- Vừa đủ dùng.

- Một ngàn kim tệ phí nhập môn, ngươi có không?

- Không có.

- Xong, xem như ngươi mất cơ hội! - Dương Nhạc Nhạc cười hắc hắc - Cái tông môn kia đòi một ngàn kim phí nhập môn, hơn nữa, sau khi nhập môn, muốn tu hành phải có kim tệ, một canh giờ là 10 kim tệ đấy!

- Ngươi bị lừa rồi! - Nàng chưa từng nghe có cái tông môn nào lại đòi phí nhập môn kiểu đó.

- Bị lừa à? Dương gia ta sinh ý lớn như vậy, để tu hành ở chỗ kia, đừng nói một ngàn kim, vạn kim ta cũng cho.

Nghe được lời này của Dương Nhạc Nhạc, nữ hài lâm vào trầm tư.

Xác thực, Dương Nhạc Nhạc không phải người bình thường.

Nhà hắn đời đời là thương nhân, nhìn người... E là không chỉ một chữ “chuẩn” thôi đâu.

Kẻ lừa đảo? Chỉ một cái liếc mắt là có thể nhìn ra.

Được rồi, nàng thừa nhận, nàng bị Dương Nhạc Nhạc hấp dẫn. Bất quá, nàng vẫn không tin cái tông môn kia thật sự tốt như vậy, đáng để bỏ ra một ngàn kim phí nhập môn.

Dương Nhạc Nhạc tiếp tục nói:

- Bất quá, không sao cả, kim tệ ta đã chuẩn bị xong, đủ cho hai ta tu hành một năm ở đó.

- Dẫn ta đến xem thử.

- Được thôi! - Dương Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ, hắn chỉ đợi câu nói này mà thôi.

Cả hai đơn giản thu dọn một phen, xong việc, trời đã chạng vạng tối, mặt trời lén lút trốn ra sau núi, màn đêm dần buông xuống, Thương Ngô thành náo nhiệt cũng từ từ yên tĩnh trở lại.

Dương Nhạc Nhạc thuê một chiếc xe ngựa, chạy thẳng hướng Vân Lam Sơn, đến dưới chân núi mới ngừng lại.

Sau khi xuống xe, Dương Nhạc Nhạc chỉ vào một ngàn bậc thềm đá chạy dài lên đỉnh núi, nói:

- Trên đó chính là tông môn mà ta đã nói đến.

- Bất Hủ tông?

Nữ hài cười cười nhìn Dương Nhạc Nhạc, lúc này, vẻ mặt nàng chẳng có gì là vui sướng.

Bất Hủ tông đã sớm xuống dốc, nghe nói tất cả đệ tử và trưởng lão trong tông đều rời đi, hơn nữa, còn mang theo tất cả tài nguyên.

Đây chính là cái nơi thần kỳ mà dù có mất vạn kim cũng nguyện ý gia nhập?

Dương Nhạc Nhạc cười cười, không nói gì thêm, chỉ giơ tay kéo người bên cạnh cùng đi lên núi. Bất quá, đi chưa được hai bước thì bọn họ nhìn thấy một cái bảng thông báo đặt cạnh kiếm bia.

Lúc này, sắc trời còn chưa tối hẳn, chữ trên thông báo thoạt nhìn vô cùng rõ ràng.

Nữ hài liếc nhìn, hồi lâu vẫn chưa hết ngạc nhiên. Nguyên lai, Dương Nhạc Nhạc nói thật.

Bất quá, nàng vẫn không tin, loại tông môn gì mà lại cần một ngàn kim mới có thể gia nhập?

Tứ tinh tông môn?

Ngũ tinh tông môn?

Hiện tại, Bất Hủ tông chỉ là một cái vô tinh tông môn mà thôi.

Chẳng lẽ tên tông chủ kia muốn mượn một chút thanh danh cuối cùng để gom góp tài vật, sau đó rời khỏi Thương Ngô thành?

- Có ai không?

Lên đến đỉnh núi, Dương Nhạc Nhạc dẫn thiếu nữ bên cạnh đi đến trước chủ điện đèn đuốc sáng trưng.

Chủ điện đêm nay không giống với đêm qua, bạch sắc quang mang ở hai bên thềm đá phóng thẳng lên trời, chiếu sáng cả một vùng trời. Bước đi phía dưới nó, có cảm giác chủ điện trang nghiêm hơn, khiến cho lòng người có thêm vài phần kính nể.

- Có ai không?

Dương Nhạc Nhạc hô lên lần nữa.

Đương nhiên, không có người lên tiếng, giống hệt với xế chiều ngày hôm qua.

Xoay người lại, cả hai nhìn thấy Vân Liêu đang đứng bên ngoài chủ điện, chắp tay sau lưng, bất quá, nét mặt hắn rất thờ ơ.

Dương Nhạc Nhạc vội vàng hô một tiếng:

- Vân trưởng lão.

Vân Liêu đáp lại, nhưng cũng không nói gì thêm với Dương Nhạc Nhạc, mà trực tiếp đi sâu vào chủ điện.

- Trưởng lão Bất Hủ tông có ý gì hả, chúng ta tới mà hắn chẳng hề quan tâm một chút nào?

Nói như thế nào đi nữa, hai người bọn họ đều là Luyện thể ngũ trọng, đứng trong đám người, cũng được xem là thiên tài.

Chẳng lẽ gia nhập Bất Hủ tông là đang trèo cao à?

Dương Nhạc Nhạc cười giải thích:

- Không đâu, chỉ có điều, Vân trưởng lão không quan tâm đến chuyện thu đệ tử. Ta biết tông chủ ở đâu, ta mang ngươi đi tìm. Gặp tông chủ, ngươi sẽ biết vì sao ta mang ngươi đến đây.

Nữ hài nhàn nhạt đáp:

- Ta dự định đi đến phía đông Hồ Bắc, tìm tông môn tam tinh gia nhập, ngươi dẫn ta đến đây, chỉ tổ lãng phí thời gian của ta mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment