Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1020 - 【Vip】 Truy Đuổi (2)

【VIP】 Truy đuổi (2) 【VIP】 Truy đuổi (2)

“Vậy bái lão phu làm sư phụ không? Nếu ngươi muốn học, một thân bản lãnh của lão phu đều có thể truyền thụ cho ngươi, tuyệt không giữ lại!”

Cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh nói như vậy, không biết bao nhiêu người tu hành sẽ mừng rỡ như điên.

Dù sao Hồng Vực không có bao nhiêu thượng cảnh.

Trung cảnh đã là là trụ chống nữa bầu trời Hồng Vực!

Trong lúc những người vây xem đó cũng kích động chờ đợi Vân Liêu trả lời thì Vân Liêu lạnh nhạt nói: “Cảm ơn tiền bối thưởng thức, nhưng mà vãn bối không có hứng thú gì.”

Vừa dứt lời, vạn người kinh hãi.

Không ai ngờ được Trầm Kiệt Thạch chiêu hiền đãi sĩ nhưng lại lấy được kết quả như vậy?

Lúc này, vẻ mặt Trầm Kiệt Thạch cũng biến thành âm trầm bất định, trong mắt lộ vẻ giận dữ và khó chịu.

Có thể giết Cực Đạo Thạch thì đã sao?

Thiên tài chết thì không phải là thiên tài!

Ngay lúc Trầm Kiệt Thạch mặt lộ vẻ giận dữ thì bỗng nhiên tiếng một lão giả vang vọng trên bầu trời.

“Tiểu tử, nạp mạng đi!”

Môn chủ Cực Lực Môn —— Nhân Tập, biết người chết là Cực Đạo Thạch thì không nói hai lời vọt thẳng đến chỗ Vân Liêu!

Mặc dù môn chủ Cực Lực Môn chỉ là hạ cảnh nhưng vẫn là tồn tại nhiều người ngưỡng vọng, vẫn là cường giả mà Trấn Nhạc Cảnh không thể chống lại.

Phanh ——

Bốn mạch môn đều mở, sát ý thao thiên.

Trầm Kiệt Thạch thấy cảnh này thì đứng chắp tay, sau đó nói: “Cơ hội sống sót ở ngay trước mắt, lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng ——”

Còn chưa nói hết thì Vân Liêu đã biến mất ngay tại chỗ.

Vẻ mặt đắc ý chắc chắn của Trầm Kiệt Thạch cứng lại, không khỏi nắm chặt hai quả đấm, hóa thành kinh hồng ngự không rời khỏi thành tây.

Chỉ để lại một câu nói tràn đầy tức giận.

“Đúng là không biết tốt xấu!”

Lại nói Vân Liêu, thấy có người đánh tới hắn thì hắn biết ngay là người có liên quan đến Cực Đạo Thạch, cho nên hắn ngự kiếm rời đi.

Bây giờ mặc dù tinh thần lực của hắn không có bước vào giai đoạn thứ hai, nhưng cũng đã ở vào giai đoạn thứ nhất cực hạn, đã đủ ngự để kiếm một khoảng cách.

Đây cũng là nguyên nhân hắn dám giết Cực Đạo Thạch ở Tiễn Thủy Thành.

Nhưng mà vì tinh thần lực chưa tới giai đoạn thứ hai, ngự kiếm phi hành chắc chắn không chống đỡ được bao lâu, cũng không thể nào đưa hắn về Bất Hủ Tông. Đối mặt với một cường giả Địa Vô Cấm truy kích, nếu trốn không thoát thì kết cục chắc chắn là tử vong.

Cho nên mục tiêu thứ nhất của Vân Liêu là rời khỏi Tiễn Thủy Thành!

Môn chủ Cực Lực Môn Nhân Tập thì đương nhiên là đuổi theo không bỏ, mấy trăm hơi thở sau, hai người một trước một sau lần lượt bay ra khỏi Tiễn Thủy Thành.

Trong lúc nhất thời, Nhân Tập cũng không thể đuổi kịp Vân Liêu.

Nhưng mà Nhân Tập cũng không định buông bỏ.

Hắn thề giết Vân Liêu!

Cực Đạo Thạch chính là hi vọng chấn hưng Cực Lực Môn, hơn nữa còn là yêu nghiệt top mười Hồng Vực, nhưng bây giờ lại bị người ta giết.

Hi vọng của hắn tan vỡ.

Vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không để cho người dập tắt hi vọng của hắn sống được!

Liên tục đuổi theo mấy trăm dặm, tốc độ của Nhân Tập vẫn không giảm, nhưng mà tốc độ ngự kiếm của Vân Liêu dần trở nên thong thả.

Nguyên nhân vẫn là do tinh thần lực.

Không vào giai đoạn thứ hai, sử dụng tinh thần lực vượt quá giới hạn, bây giờ đầu óc Vân Liêu như muốn nổ tung.

“Bay không nổi rồi chứ?”

Thấy cảnh này, Nhân Tập cười lớn không thôi.

Hắn biết ngay sẽ là như vậy!

Người này hoàn toàn không phải Địa Vô Cấm, có thể mượn thủ đoạn khác tạm thời bay lượn thì tuyệt đối sẽ không kéo dài được quá lâu.

Vân Liêu quay đầu nhìn Nhân Tập dần dần rút ngắn khoảng cách, mặt không cảm xúc, sau đó đột nhiên đáp xuống dưới.

Chỗ đáp xuống chính là trong Bích Uyên Đàm!

Bạch!

Bịch!

Vân Liêu lao thẳng xuống, chui xuống nước.

“Vào nước?” Mặc dù không biết Vân Liêu làm trò gì nhưng Nhân Tập vẫn không chút do dự xông vào Bích Uyên Đàm.

Phóng cảm giác ra, khóa chặt vị trí của Vân Liêu.

Diệp Vô Hoan khoan thai tới chậm cũng không nghĩ nhiều, cũng lao thẳng vào trong Bích Uyên Đàm, đuổi theo Nhân Tập.

Hắn cũng không biết tại sao lâu chủ kêu hắn đi theo người giết Cực Đạo Thạch này.

Nhưng lâu chủ đã trịnh trọng dặn dò qua Truyền Âm Thạch, khi hắn có nguy hiểm tính mạng thì nhất định phải toàn lực bảo đảm hắn không chết!

Đang lúc Diệp Vô Hoan chuẩn bị phóng thích mạch thuật kéo chân Nhân Tập một chút thì bỗng nhiên Nhân Tập mở bốn cái mạch môn ra trong nước.

Một tầng sóng nước nhộn nhạo!

Đồng thời sóng nước càng lúc càng lớn, càng ngày càng rộng.

Những nơi đi qua, không còn gì có thể sống!

Sóng nước này nhanh chóng tới gần Vân Liêu, đập mạnh vào lưng Vân Liêu, tạo thành một đám sương máu.

Diệp Vô Hoan lập tức giật mình!

Nguy rồi!

Đang muốn gia tốc theo sau nhưng lại thấy Nhân Tập đang đuổi theo thì đột nhiên dừng lại.

Người thần bí giết Cực Đạo Thạch đó đã không thấy tung tích, chỉ để lại một đám sương máu đỏ tươi.

“Không thể nào!”

Nhân Tập hoàn toàn không thể tin được một màn trước mắt.

Bởi vì cảm giác của hắn vẫn luôn tập trung vào đối phương, dưới tình huống bị khóa chặt như vậy, cho dù là cường giả Địa Vô Cấm bình thường cũng chạy không thoát.

Đối phương chỉ là một tiểu tử thúi thực lực Trấn Nhạc Cảnh, tại sao khí tức của hắn lại đột nhiên tan biến, thoát khỏi cảm giác của hắn khóa chặt?

“Không!”

“Tiểu tử, đừng để ta tìm được ngươi!”

“Không giết ngươi, lão phu thề không làm người!”

Mạch môn chấn động, trong nháy mắt mạch khí mênh mông nổ tung trong nước, tạo thành một vùng chân không không có nước.

Trong lúc này, Nhân Tập liên tục gầm thét ba tiếng, sau đó quay đầu không cam lòng nhìn Diệp Vô Hoan một chút, sau đó bay ra khỏi Bích Uyên Đàm.

Sau khi bay lên không thì Nhân Tập cũng không hề rời đi.

Mà là phóng cảm giác ra nhìn mặt nước Bích Uyên Đàm và bốn phía, hy vọng có thể tìm được một chút dấu vết.

Nhưng mà đợi rất lâu, Bích Uyên Đàm cũng không có động tĩnh gì.

Chuyện này khiến Nhân Tập vừa tức vừa buồn bực.

Diệp Vô Hoan thấy thế, vội vàng rời khỏi Bích Uyên Đàm.

Sau khi rời khỏi đây thì chuyện thứ nhất mà hắn làm chính là truyền âm cho Trần Hiết, khi kể lại mọi chuyện thì nhịn không được kinh ngạc tán thán liên tục.

“Kẻ này đúng là yêu nghiệt!”

“Có thể giết Cực Đạo Thạch, còn có thể trốn thoát khỏi tay cường giả Địa Vô Cấm, bản lãnh đúng là không nhỏ.”

Bình Luận (0)
Comment