Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1019 - 【Vip】 Truy Đuổi

【VIP】 Truy đuổi 【VIP】 Truy đuổi

Vân Liêu trầm mặc, chỉ phẩy đũa phép trong tay: “Không phải là ngươi yếu mà là Phong Bạo Kiếm Trận này quá mạnh.”

Giờ phút này, Vân Liêu càng thêm kiên định tín niệm muốn trở thành pháp sư toàn hệ của mình.

Trong trận, Cực Đạo Thạch nghe được câu này thì lông mày lập tức run lên, lửa giận trong hai con ngươi lại bị nhóm lên, bắt đầu cháy hừng hực.

Mở Tuyền Qua Đồ.

Triển khai toàn bộ lực lượng linh thể.

Mạch môn cũng chấn động.

Phanh phanh phanh.

Chùy thứ hai của Hám Thiên Chùy, tụ lực lần nữa.

Lần này hắn định trực tiếp công kích kiếm trận, hắn cũng không tin hắn không đánh vỡ được nó.

Một lần không được thì hai lần.

Hai lần không được thì ba lần!

Tóm lại, Cực Đạo Thạch hắn không chết không thôi!

“Vô dụng, lực lượng của ngươi đã gần đến cực hạn nhưng công kích mà Phong Bạo Kiếm Trận phóng ra chỉ mới là uy lực một góc của băng sơn mà thôi.” Vân Liêu cũng không có ý khinh miệt, chỉ là muốn để cho Cực Đạo Thạch hiểu được khoảng cách hai bên.

Nhưng mà Cực Đạo Thạch lại không phục nộ rống.

“Đừng có nói nhảm!”

Khi kiếm quang của Phong Bạo Kiếm Trận lại nổi lên, Cực Đạo Thạch cũng bắt đầu điên cuồng công kích, đồng thời bật hết hỏa lực, dáng vẻ như muốn liều mạng.

Oanh.

Oanh.

Oanh.

Từng tiếng vang lớn trong trận vọng ra, vang vọng tới chân trời.

Đa số người trong Tiễn Thủy Thành đều nhìn về hướng này, trên trăm cường giả Địa Vô Cấm lập tức ngự không bay về phía chỗ phát ra âm thanh.

Lúc này, môn chủ Cực Lực Môn cũng ngự không lên, bay theo lão hữu về phía thành tây.

Một đám cường giả Địa Vô Cấm bay trên không trung, vẫn không quên tán gẫu vài câu.

“Thú vị, dám tư đấu trong Tiễn Thủy Thành.”

“Đây không phải là đang vả mặt Tẫn Tri Lâu sao?”

“Tẫn Tri Lâu cũng mặc kệ?”

Môn chủ Cực Lực Môn là một lão đầu, vừa nói vừa cất tiếng cười to, cười nhạo Tẫn Tri Lâu, cười đến nếp nhăn trêm mặt híp hết lại.

Cùng lúc đó, trong Phong Bạo Kiếm Trận, toàn thân Cực Đạo Thạch bắt đầu chảy máu, từ trên xuống dưới, vết thương trí mạng càng ngày càng nhiều.

Có bị kiếm trận đánh bị thương.

Có vì chiến đấu đến cực hạn mà tự mình bị thương.

Nhưng mà Cực Đạo Thạch vẫn không ngừng công kích Phong Bạo Kiếm Trận, hai mắt sung huyết, tự như trong đầu chỉ có một ý nghĩ, phá trận.

Còn sống sót hay tử vong, hắn hoàn toàn không có suy nghĩ tới.

Vân Liêu thấy cảnh này thì trên mặt hiện ra vẻ kính trọng.

Cực Đạo Thạch, mặc dù thua ma pháp, nhưng cũng đáng cho hắn tôn kính.

“Vì biểu hiện tôn kính, ta sẽ vạn kiếm tề phát đưa ngươi xuống hoàng tuyền!”

Nói xong, Vân Liêu vung đũa phép lên.

Phong Bạo Kiếm Trận, vạn kiếm tề phát!

Bá bá bá!

Cả một vùng thiên không đều bị nhuộm thành trắng bạc, giống như trời đông giá rét. Trong Phong Bạo Kiếm Trận, Cực Đạo Thạch chỉ kiên trì được một hơi, sau này bị Phong Bạo Kiếm Trận cắt thành vô số mảnh, hóa thành sương máu, rơi vãi xuống đất.

Mấy hơi sau, kiếm trận tiêu tan.

Cực Đạo Thạch cũng hoàn toàn biến mất trong thiên địa này.

Mấy người vây xem cách đó mấy ngàn thước nhìn Vân Liêu, cả đám đều lặng ngắt như tờ, không biết nên nói cái gì.

Khi bọn họ mở miệng lại thì câu đầu tiên nói ra là.

“Người đó là ai?”

Trong lúc mọi người ở đây đang nghi hoặc thì Trần Hiết đứng bên cửa sổ Tẫn Tri Lâu nhìn về phía xa xa, lấy Truyền Âm Thạch ra.

“Tông chủ, không có gì bất ngờ xảy ra, Vân trưởng lão thắng.”

Ôn Bình đáp lại: “Thắng là chuyện đương nhiên, nếu đi vào Đệ Ngũ Thế Giới mười năm mà còn không thắng được Cực Đạo Thạch thì mười năm gia tốc đó hoàn toàn lãng phí. Trần trưởng lão, ta đoán hẳn là ngươi không chỉ muốn nói chuyện này thôi chứ?”

Trần Hiết vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Tông chủ, ngài đoán không lầm, ta còn có một chuyện muốn nói.”

“Nói!”

“Thủ hạ của ta truyền đến tin tức, môn chủ Cực Lực Môn cũng đi qua xem náo nhiệt. Nếu như hắn thấy được Cực Đạo Thạch bỏ mình thì sợ là hắn sẽ nhịn không được mà ra tay với Vân trưởng lão. Dù nói thế nào thì hắn cũng là cường giả Địa Vô Cấm, sợ là Vân trưởng lão...”

Ôn Bình cười nói: “Địa Vô Cấm thì đã làm sao? Vân trưởng lão không phải là người không có đầu óc, hắn biết nên làm như thế nào. Kêu người của ngươi chú ý một chút, tránh cho xảy ra bất trắc là được.”

Ôn Bình nói như vậy, một phần là do hắn tin tưởng đầu óc của Vân Liêu.

Còn một phần là muốn cho Vân Liêu có cơ hội lịch luyện.

Người nha.

Dù sao cũng phải trải qua một ít chuyện, nội tâm mới có thể mạnh mẽ hơn.

“Tông chủ, thuộc hạ rõ.” Trần Hiết cắt đứt liên hệ Truyền Âm Thạch, dùng Truyền Âm Thạch thông báo cho Diệp Vô Hoan.

Có Địa Vô Cấm Diệp Vô Hoan trông coi, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Vân trưởng lão cũng có một người trợ giúp.

Còn những chuyện khác, Trần Hiết không làm.

Hắn hiểu ý của tông chủ.

...

Thành tây Tiễn Thủy Thành.

Trong phế tích bừa bộn khắp nơi, Vân Liêu cất đũa phép, đang định lặng yên rời khỏi đây thì đột nhiên bị một cường giả Địa Vô Cấm từ trên trời giáng xuống ngăn lại.

Cũng may đối phương diện mạo hiền lành, không giống như là kẻ địch cản đường. Cho nên Vân Liêu cũng không có nổi giận với đối phương, tiếp tục quay người đi ra ngoài.

Người tới vội vàng gọi lại!

“Tiểu tử, lão phu tên là Trầm Kiệt Thạch!”

Hắn báo danh hiệu ra nhưng Vân Liêu hoàn toàn không có ý dừng bước.

Đương nhiên, không phải là do danh hiệu của Trầm Kiệt Thạch không vang dội, Vân Liêu không biết, mà là Vân Liêu hoàn toàn không muốn phản ứng.

Thế lực mà Trầm Kiệt Thạch lãnh đạo là thế lực ngũ tinh tương đối mạnh mẽ trong số thế lực dưới trướng Hồng Diệp Môn, không kém gì Long Môn và Tại Thủy Nhất Phương.

Trầm Kiệt Thạch còn là người nổi bật trong Địa Vô Cấm Trung Cảnh.

Có thể năng nói như vầy, trong toàn bộ Hồng Vực, rất ít người không biết Trầm Kiệt Thạch.

Dù sao sống hai ba trăm năm, chuyện lớn chuyện nhỏ làm không ít.

Thấy Vân Liêu không có phản ứng hắn, Trầm Kiệt Thạch không chút buồn bực, ngược lại còn hết sức hiền hoà đi theo, vừa đi vừa hỏi: “Tiểu tử, có gia nhập thế lực nào chưa?”

Vân Liêu lắc đầu: “Người cô đơn.”

Nghe được ba chữ này, Trầm Kiệt Thạch vui vẻ, vội vàng ném cành ô liu ra ngoài, không để ý thân phận của mình chút nào.

Bình Luận (0)
Comment