Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1018 - 【Vip】 Một Đối Thủ Đáng Tôn Kính

【VIP】 Một đối thủ đáng tôn kính 【VIP】 Một đối thủ đáng tôn kính

Nếu bất động!

Vậy thì đi chết đi!

Nhưng mà cảnh tượng này đập vào mắt người vây xem thì lại khác rồi.

“Tại sao hắn lại không tránh?”

“Hám Thiên Chùy là mạch thuật Địa cấp trung phẩm, với uy thế này thì chắc chắn Cực Đạo Thạch đã tu luyện nó đến cảnh giới đại thành, bây giờ lực lượng của Cực Đạo Thạch đến gần vô hạn Trấn Nhạc Thượng Cảnh. Hắn không mở mạch môn thì thôi đi, ngay cả tránh cũng không tránh?”

“Có thể là tuyệt vọng. Có lẽ hắn giống như chúng ta, hoàn toàn không nghĩ tới Cực Đạo Thạch sẽ yêu nghiệt như thế. Không đến bốn mươi tuổi thì đã khống chế lực lượng đến gần vô hạn Trấn Nhạc Thượng Cảnh. Khi ngươi ta bốn mươi tuổi thì chỉ mới Thần Huyền Cảnh.”

“Chắc chắn người của Bất Hủ Tông cũng đang nhìn cảnh này, đoán chừng cũng bị dọa cho nhảy dựng chứ? Qua ngày hôm nay, có thể Bất Hủ Tông đó sẽ tuyệt đối không dám nói đệ nhất Hồng Vực nữa.”

Trong lúc bọn họ bàn tán thì Cực Đạo Thạch đã giơ cao Hám Thiên Chùy, ầm ầm nện xuống đất.

Oanh.

Tiếng vang chấn thiên!

Trong khoảnh khắc cự chùy rơi xuống đất, giống như một tiếng sấm lớn giữa thiên không, đại địa đều bị dọa đến run một cái.

Chỗ Hám Thiên Chùy rơi xuống.

Trong phạm vi mấy ngàn thước.

Tất cả đều không còn sót lại chút gì!

Tất cả đều bị đập tan, sau đó hóa thành bụi trần.

Khi bụi dày tản đi, bị một cái hố to năm trượng do bị Hám Thiên Chùy gõ ra đập vào mắt hắn, cùng lúc đó ánh kiếm màu bạc như sao đầy trời cũng bao phủ khu vực mà Cực Đạo Thạch đứng.

Kiếm quang đầy trời, rực rỡ như sao!

Vạn chuôi ngân kiếm, kiếm đãng bát phương!

Khiến cho người ta hoa cả mắt, ngân kiếm hóa thành tường cao, vây phạm vi ngàn mét xung quanh như thùng sắt.

Mà Vân Liêu thì đứng ngoài Phong Bạo Kiếm Trận này, thông qua khe hở giữa ngân kiếm mà nhìn Cực Đạo Thạch trong kiếm trận.

“Cuối cùng để ta dùng Phong Bạo Kiếm Trận đánh với ngươi một trận!” Vân Liêu hoàn toàn không ức chế nổi hưng phấn trên mặt, lại vung đũa phép lên!

Vừa vung lên, trăm kiếm tề phát!

Bá bá bá.

Trên trăm thanh ngân kiếm hóa thành kiếm quang màu trắng, từ bốn phương tám hướng đánh thẳng vào Cực Đạo Thạch trong Phong Bạo Kiếm Trận, không chừa cho hắn chút đường lui nào.

Đương nhiên, vẫn còn có một con đường.

Xuống đất!

Điều kiện tiên quyết là Cực Đạo Thạch biết thuật độn địa.

Thời khắc này, Cực Đạo Thạch thấy trên trăm đạo ngân kiếm đánh tới phía mình thì hoàn toàn không kịp nghĩ nhiều, quơ Hám Thiên Chùy quét qua. Trong lúc nhất thời cát bay đá chạy, Cực Đạo Thạch nhanh chóng xoay tròn đồng thời kéo tới từng tầng vách đá!

Ầm!

Ầm!

Vách đá liên tiếp vụt lên từ mặt đất, sau đó cuộc tròn lại quanh Cực Đạo Thạch, tạo thành một cái hỗ thuẫn ngăn cản kiếm quang đánh tới.

Nhưng mà, tường đá đó như là đậu hủ nát, kiếm quang lướt qua thì bị phá vỡ một cái.

Cực Đạo Thạch hết cách, chỉ có thể tiếp tục, nghĩ tạm thời giằng co như vậy cũng được, có thời gian cho hắn nghĩ cách phá cục.

“Hắn còn chưa mở mạch môn ra!”

Trong vách đá, Cực Đạo Thạch đột nhiên nhận ra được vấn đề này.

Không mở mạch môn ra, tại sao có thể phóng ra mạch thuật?

Cái này không hợp lý!

“Chẳng lẽ nó không phải là mạch thuật?”

Cực Đạo Thạch đột nhiên có một cái phỏng đoán to gan.

Phóng cảm giác ra ngoài tìm tòi!

Quả nhiên!

Kiếm trận này không có mạch khí dao động!

Mà thay vào đó là một luồng khí tức chưa từng thấy, luồng khí tức này hoàn toàn khác với mạch khí, hoàn toàn không biết nó là cái gì.

Nghĩ mãi mà vẫn không rõ, trên mặt Cực Đạo Thạch trở nên phẫn nộ: “Không không cần biết ngươi là cái gì, đừng có mơ giết Cực Đạo Thạch ta!”

Sau khi giận dữ gầm lên, Hám Thiên Chùy của Cực Đạo Thạch hơi ngừng, sau đó giơ lên cao, toàn thân cũng ngửa ra sau, cong như trăng lưỡi liềm.

Mạch khí mênh mông bắt đầu hội tụ!

Hám Thiên Chùy bắt đầu tụ lực!

Hám Thiên Chùy, cũng không phải là mạch thuật bình thường!

Nó là mạch thuật lưu phái!

“Hám Thiên. Cấm Tuyệt Thức!”

Đây là chùy thứ hai của Hám Thiên Chùy!

Chùy rơi, có thể lay thượng cảnh!

Ầm!

Đúng lúc này, một cái vách đá cuối cùng bị kiếm phá vỡ, để lộ ra Cực Đạo Thạch đã tụ lực xong.

Một giây sau, cự chùy rơi xuống đất!

Trong khoảnh khắc, thiên băng địa liệt, phạm vi mấy ngàn thước, toàn bộ mặt đất đều sụp đổ, giống như là đã trải qua một trận địa chấn cực kỳ khủng bố.

Thậm chí toàn bộ Tiễn Thủy Thành đều cảm nhận được động tĩnh này.

Đại địa chấn động, truyền hơn mười dặm!

Giờ phút này, những người đứng xa nhìn đều chật vật chạy ra bên ngoài, sợ một chùy này lan đến gần mình.

Khi chạy tới một chỗ an toàn, bọn họ mới dám ngừng chân, mới dám quay đầu lại nhìn chỗ thiên băng địa liệt đó một chút.

Đưa mắt nhìn tới, trên đất là một đống bừa bộn.

Nhưng mà, kiếm trận vẫn còn.

Vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.

“Cái này...”

“Kiếm trận này lại không bị đánh vỡ!”

“Cực Đạo Thạch đã đánh ra lực lượng có thể so với Trấn Nhạc Thượng Cảnh mà còn không đánh vỡ được kiếm trận của người đó, quá khủng bố chứ?”

“Ta có chút hoài nghi, cái tên đó có phải là người tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng không. Sao ta lại cảm thấy hắn giống như một lão già đã tu luyện trăm năm?”

Theo tiếng bàn tán của bọn họ, trong Phong Bạo Kiếm Trận, lúc này, sắc mặt Cực Đạo Thạch cũng trở nên có chút khó coi.

Hưng phấn lúc trước.

Ngạo khí lúc trước.

Bây giờ đều không còn sót lại gì.

Lúc này hắn cũng không vô tri cảm thấy người trước mặt không phải là đối thủ của mình nữa!

Người trước mắt này tuyệt đối là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Thực lực thế này, đã có thể chiến đấu với đệ nhất Hồng Vực.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Cực Đạo Thạch nhìn Vân Liêu với dáng vẻ thương nhân vân du bốn phương bên ngoài kiếm trận, cao giọng hỏi.

Thừa dịp đối phương không có công kích mình, hắn muốn biết rốt cuộc đối thủ của mình là ai.

Đây là một yêu nghiệt đáng tôn kính.

Nếu như ngay cả tên cũng không biết thì quá đáng tiếc.

Bình Luận (0)
Comment