Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1017 - 【Vip】 Vân Liêu Hưng Phấn

【VIP】 Vân Liêu hưng phấn 【VIP】 Vân Liêu hưng phấn

Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt!

Thời khắc này, Cực Đạo Thạch đánh bay ba thanh phi kiếm, sau đó cũng không có thư giãn chút nào, bởi vì hắn biết, kiếm chỉ tạm thời bị đánh bay thôi.

Chúng nó sẽ còn quay lại!

Nhưng mà, dừng một chút xíu như vậy là đủ rồi!

Bành!

Bành!

Cực Đạo Thạch liên tục chặt đất, sau đó hai tay xé rách quần áo.

Sau một khắc, thân thể Cực Đạo Thạch bắt đầu cực kỳ bành trướng, chiều cao tăng vọt, trong chớp mắt đã cao đến hai trượng.

Từ xa nhìn lại thì giống như là Man Hoang Cự Nhân.

Khi phi kiếm đánh tới lần nữa, vẻ thú tính và hưng phấn trên mặt Cực Đạo Thạch khiến cho hắn trở nên đặc biệt dữ tợn, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó vọt lên đón kiếm.

“Ta muốn bóp nát tất cả kiếm của ngươi!”

Ba kiếm bay tới, phanh phanh phanh, Cực Đạo Thạch liên tục đánh ra ba quyền, chỉ với sóng khí mà quyền phong diễn sinh thì đã bao phủ cả con đường.

Mà ba quyền đó thì đều đánh vào phi kiếm.

Đánh gãy ba thanh phi kiếm tại chỗ!

Ba kiếm vừa gãy, Cực Đạo Thạch lập tức phóng tới Vân Liêu ở xa xa.

Vân Liêu nhìn thấy một màn này thì cũng vô cùng hưng phấn, biểu cảm không khác gì Cực Đạo Thạch mới nãy.

Có qua có lại!

Mới là một trận chiến đấu chân chính!

“Yêu nghiệt ở Triều Thiên Hạp không hổ danh là yêu nghiệt, vậy mà có thể đánh nát kiếm của ta.”

Kiếm do Tử Nhiên đại sư làm, công kích bình thường hoàn toàn không gây thương tổn cho nó.

Không ngờ, Cực Đạo Thạch lại một quyền đánh nát một thanh.

Chỉ là tiếc cho ba thanh kiếm, mỗi thanh hắn đều bỏ ra một trăm miếng bạch tinh!

“Vậy thì để cho ngươi thử thanh kiếm này một chút.” Vân Liêu tâm niệm vừa động, một thanh kiếm nữa lại bay ra khỏi tàng giới!

Kiếm quang màu vàng, chỗ nó lướt qua, thất tinh lấp lánh!

Thất Tinh Kiếm!

Kiếm của chưởng môn Thanh Vân Môn trong thế giới Tru Tiên!

Đây là thanh kiếm mà hắn xem phim suốt mấy tháng mới xoạt ra được, ngày thường hắn cũng không cam lòng dùng, hôm nay mới chịu lấy ra.

Bạch!

Trong chớp mắt, Thất Tinh Kiếm đã vọt thẳng tới trước mắt Cực Đạo Thạch.

Cái này khiến Cực Đạo Thạch một lòng chỉ muốn đuổi theo Vân Liêu, sau đó một quyền đánh chết hắn ngẩn ngơ.

Bởi vì Thất Tinh Kiếm phóng ra một luồng uy áp nồng đậm, khiến cho hắn lại sinh ra ý nghĩ không thể ngăn cản.

Đây là lần đầu tiên hắn có ý nghĩ này!

Linh thể của hắn, ngay cả Yêu Vương Trấn Nhạc Thượng Cảnh cũng có thể va vào!

Tuy trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng hắn vẫn tin tưởng trực giác của mình, vội vàng lách mình tránh đi.

Nhưng mà, bây giờ mới tránh thì đã muộn.

Cánh tay trái không kịp tránh thoát bị Thất Tinh Kiếm đâm trúng, tuy rằng một khắc này Cực Đạo Thạch tập trung tất cả lực phòng ngực của Trấn Nhạc hộ giáp và mạch khí hộ thuẫn vào cánh tay trái nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Thất Tinh Kiếm đâm vào cánh tay trái!

Chui vào trong đó hơn ba tấc!

Đáng sợ nhất là nó cũng không dừng lại, còn đang không ngừng chui vào trong, tựa như muốn phế cánh tay này của hắn.

Cực Đạo Thạch vội vàng dùng tay phải nắm lấy chuôi Thất Tinh Kiếm, hồn nhiên không để ý tới kiếm khí tổn thương, thử rút ra, nhưng mà chỉ có thể làm cho tốc độ Thất Tinh Kiếm chui vào giảm đi một chút, cũng không thể rút Thất Tinh Kiếm ra được.

“Đâm thủng nó cho ta!”

Đột nhiên, Vân Liêu phẫn nộ hét vang lên.

Thất Tinh Kiếm đột nhiên tăng tốc, kéo theo Cực Đạo Thạch bay ra ngoài ngàn mét, liên tục đụng hư hơn trăm cái phòng ốc rồi mới dừng lại trong một cái sân.

Tại sao lại dừng lại?

Chỉ vì Thất Tinh Kiếm đã hoàn toàn đâm thủng cánh tay đó.

Khi Cực Đạo Thạch ôm cánh tay trái máu me đầm đìa chậm rãi đứng dậy, còn chưa kịp thở một ngụm thì Thất Tinh Kiếm lại giết trở về.

Giờ phút này, Cực Đạo Thạch biết rõ, trước mặt người này, linh thể của hắn cũng không phải là không thể phá.

“Vậy thì dùng thủ đoạn chân chính!”

Cực Đạo Thạch nổi giận gầm lên một tiếng, phanh phanh phanh, mở ra ba cái mạch môn.

Mạch môn màu vàng đất vừa mở ra, đại địa cũng bắt đầu run rẩy theo, theo sau đó là một cái cột đá che trời vụt lên từ mặt đất, nâng Cực Đạo Thạch lên trên không. Đồng thời, trong quá trình cột đá bay lên, Cực Đạo Thạch đưa tay xuống đất năm lên một cây thạch chùy lớn.

Được Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ tăng phúc, thạch chuỳ rộng chừng mười trượng, so với Thất Tinh Kiếm thì Thất Tinh Kiếm khéo léo đẹp đẽ hơn.

Theo sau đó, Cực Đạo Thạch vung thạch chuỳ lên, đánh tới Thất Tinh Kiếm đang bay tới, giằng co với Thất Tinh Kiếm trên bầu trời.

Lần này, Thất Tinh Kiếm không còn thẳng tiến không lùi nữa.

Cự chùy không chỉ chặn được Thất Tinh Kiếm mà còn chậm rãi bức cho Thất Tinh Kiếm lùi lại.

“Hám Thiên Chùy!”

Sau một khắc, mạch môn của Cực Đạo Thạch chấn động, mạch khí màu vàng đất rợp trời hội tụ ở trên cự chùy, trong nháy mắt khiến cho cự chùy trở nên to lớn hơn.

Rộng tới ba mươi trượng!

Giống như một ngọn núi nhỏ!

Cực Đạo Thạch hai tay nắm chùy, đột nhiên vung lên!

Hám Thiên Chùy đánh xuống, Thất Tinh Kiếm bay ngược ra!

“Còn ngươi nữa!”

Đánh lui Thất Tinh Kiếm, Cực Đạo Thạch lại nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy lên một cái, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, hắn như thiên thạch rơi về phía Vân Liêu cách đó hơn ngàn mét.

Vân Liêu thử dùng Ngự Kiếm Thuật quấy nhiễu một phen nữa, phát hiện mỗi một lần tới thì thế công đều sẽ bị Hám Thiên Chùy của Cực Đạo Thạch tan rã.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể coi như thôi!

“Xem ra lực lượng của Ngự Kiếm Thuật của ta tối đa chỉ có thể sánh ngang Trấn Nhạc Trung Cảnh, gặp được lực lượng gần như sánh ngang Trấn Nhạc Thượng Cảnh thì không đủ sức!” Sau khi Vân Liêu biết được hạn mức cao nhất của Ngự Kiếm Thuật cảnh giới đại thành của mình thì cất Thất Tinh Kiếm vào.

Nếu Ngự Kiếm Thuật vô dụng, vậy thì không cần nữa!

Trở tay mò một cái, một cây đũa phép xuất hiện trong tay.

Sau một khắc, Vân Liêu bắt đầu ngâm xướng.

Một màn này rơi vào trong mắt Cực Đạo Thạch đang phi tốc rơi xuống, cũng không khiến cho hắn sinh ra ý nghĩ gì khác.

Bình Luận (0)
Comment