Tất cả mọi người đưa mắt nhìn lên lầu ba.
Cực Đạo Thạch!
Một trong số yêu nghiệt ở Hồng Vực!
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Cực Đạo Thạch, không ít người đều hưng phấn kêu thành tiếng.
“Cực Đạo Thạch!”
“Cực Đạo Thạch!”
Đối với tồn tại như yêu nghiệt, bọn họ ngoại trừ kính ngưỡng và sùng bái thì không có bất cứ ý gì khác.
Nhưng mà Cực Đạo Thạch lại không để ý đến những người này kêu gào mà tiếp tục nhìn chằm chằm Vân Liêu với dáng vẻ thương nhân vân du bốn phương, sau đó vẻ mặt thành thật đáp: “Không sai, ta chính là Cực Đạo Thạch!”
Vân Liêu trầm giọng nói ra: “Lần này ta cũng sẽ tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng. Nhưng mà bây giờ ta không muốn chờ nữa.”
“Không muốn chờ nữa? Thú vị!”
Lúc này, Cực Đạo Thạch nhảy qua rào chắn, bành một tiếng, nhảy xuống lầu một, khiến cho tất cả mọi người ở lầu một kinh sợ lui lại.
Giờ phút này, người trong Vạn Hoa Lầu đều nhìn Vân Liêu, trong lòng cũng tò mò.
Người đó là ai?
Lại tới khiêu chiến Cực Đạo Thạch!
Sau đó, nghe Vân Liêu mở miệng hỏi: “Cực Đạo Thạch, ngươi sợ chết không?”
Cực Đạo Thạch không những không giận mà còn cười, nói: “Chết? Không sợ! Ta chỉ sợ ngươi quá yếu, một quyền cũng đỡ không nổi.”
“Vậy thì trận đọ sức này sẽ kết thúc bằng cái chết của một người khác.”
Hạ gục Cực Đạo Thạch, bảy mươi điểm nhiệm vụ.
Giết Cực Đạo Thạch, có thể được một trăm điểm nhiệm vụ!
“Tùy ngươi!”
Cực Đạo Thạch mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói, sau đó đi theo Vân Liêu, lao ra khỏi Vạn Hoa Lầu.
Các nam nhân, nữ nhân trong Vạn Hoa Lầu cũng không còn tâm tư vui đùa nữa, một lòng chỉ muốn đi theo xem náo nhiệt một chút.
Cực Đạo Thạch!
Một trong số yêu nghiệt được Hồng Vực công nhận!
Lại bị một người vô danh khiêu chiến.
Khi mọi người theo ra ngoài thì Cực Đạo Thạch và Vân Liêu đứng trên đường phố, từ xa đối mặt nhau, cũng chưa định động thủ.
Bởi vì bọn họ đang đợi người xung quanh rút đi.
Đương nhiên, đó không phải là do bọn họ thánh thiện.
Chẳng qua là hai người không muốn bị quấy nhiễu.
Một lúc sau, Cực Đạo Thạch bắt đầu nắm chặt hai quả đấm, lúc này hai tay bành trướng đến mức còn cứng cáp hơn đùi của người bình thường, tạo thành tương phản mãnh liệt với lúc trước.
Nắm chặc quyền, đồng thời cơ bắp trên thân thể Cực Đạo Thạch cũng bắt đầu căng cứng, căng đến quần áo vốn rất rộng rãi như muốn nổ tung.
Giờ phút này, Cực Đạo Thạch không hề động một chút nào, chẳng hề làm gì, nhưng gạch dưới chân đã không chịu nổi gánh nặng mà bắt đầu liên tiếp nổ tung, giống như là phải chịu đựng trọng lượng vượt quá giới hạn vậy.
Đôi mắt của Cực Đạo Thạch xảy ra biến hóa long trời lở đất, một luồng sát ý lăng lệ hiện ra trong mắt. Từ xa nhìn lại thì toàn thân Cực Đạo Thạch như một con mãnh thú đi săn, vận sức chờ phát động.
“Ngươi tốt nhất đừng khiến cho ta thất vọng!” Nói xong, Cực Đạo Thạch như như đạn pháo bắn mạnh tới, nhanh chóng phóng tới Vân Liêu cách đó không xa.
Khoảng cách trăm trượng, chớp mắt là tới!
Mà Vân Liêu thì đang lui về phía sau!
Không ngừng lui!
Thấy thế, Cực Đạo Thạch nổi giận gầm lên một tiếng: “Đây là sách lược của ngươi?”
Sau khi gầm thét, tốc độ lại tăng lên.
Nhưng mà Vân Liêu vẫn lui lại, nhưng mà bây giờ đã không chỉ là lui về sau.
Một đạo kinh hồng từ trong tàng giới của Vân Liêu bay ra!
Hào quang màu trắng xẹt qua trời cao, đâm về phía Cực Đạo Thạch đang đuổi theo không bỏ.
“Kiếm?”
Cực Đạo Thạch không để ý chút nào, nắm đấm nhắm ngay kiếm đang bay tới, một quyền đánh vào mũi kiếm sắc bén, có vẻ như là không định tránh né.
Bởi vì trong số những người có thể làm cho Cực Đạo Thạch hắn tạm thời tránh mũi nhọn tuyệt đối không bao gồm Vân Liêu trước mắt!
Không phải chỉ là một thanh kiếm bay tới sao?
Đánh vỡ là được!
Ầm!
Nắm đấm và mũi kiếm đụng mạnh vào nhau, nhưng mà cho dù là phi kiếm hay là Cực Đạo Thạch đều không có lui lại.
Phi kiếm ngưng tụ kiếm khí, đánh thẳng đến nắm đấm của Cực Đạo Thạch, nhưng lại không thể làm tổn thương nắm đấm hắn chút nào.
Nắm đấm của Cực Đạo Thạch cũng là như thế.
Hắn không chấn lùi phi kiếm được!
Vân Liêu lui về sau ngàn mét, nhìn cảnh tượng này thì trên mặt lóe lên vẻ hưng phấn.
“Quả nhiên nhiệm vụ giới thiệu không sai, linh thể của Cực Đạo Thạch này mạnh phi thường, lại có thể đón đỡ phi kiếm.”
“Như yêu nghiệt!”
“Nhưng mà ta thích!”
Từ khi tinh thần lực của hắn tăng lên trên diện rộng, hắn vẫn luôn đắn đo khó định không biết hạn mức cao nhất của Ngự Kiếm Thuật ở đâu.
Hôm nay, vừa khéo dùng Cực Đạo Thạch thử kiếm!
Vân Liêu đưa tay!
Lại có song kiếm từ trong tàng giới bay ra!
Song kiếm hóa thành kinh hồng, vèo vèo hai tiếng, lướt qua trời cao, vọt thẳng tới Cực Đạo Thạch!
Kiếm quang như tia chớp!
Kiếm khí phá trời cao!
Trong nháy mắt, song kiếm đã đến trước mắt Cực Đạo Thạch, Cực Đạo Thạch giật mình, nhưng mà lại cực kỳ hưng phấn hô to một tiếng: “Đến tốt lắm!”
Dứt lời, Cực Đạo Thạch đột nhiên cong lưng, chân trái gồng lên, như cái cọc đóng vào đất.
Ầm!
Ầm!
Sau hai tiếng vang, kiếm của Vân Liêu dừng lại ở trước mắt Cực Đạo Thạch một thước, Trấn Nhạc hộ giáp bền chắc ngăn cản được song kiếm.
“Bạo!”
Gầm lên một tiếng, mạch khí quanh người Cực Đạo Thạch đột nhiên nổ tung, đẩy ra một luồng đả kích mạnh mẽ, chấn bay ba thanh kiếm.
Đồng thời còn có Vạn Hoa Lầu và phòng ốc xung quanh nó bị san bằng!
Thoạt nhìn giống như là tận thế gió lốc thổi qua!
“Lầu của ta!” Thấy thế, trong nháy mắt, lâu chủ Vạn Hoa Lầu đau lòng muốn chết.
Tâm huyết vài chục năm, hóa thành hư không trong một đêm.
Nhưng mà cho dù có khó chịu như thế nào đi nữa thì nàng cũng không dám lên cản.
Bởi vì người vây xem không đồng ý!
Cũng vì nàng không dám!
Những người đứng xa nhìn thấy cảnh này thì dồn dập giữ chặt lâu chủ Vạn Hoa Lầu, đồng thời không khỏi cảm thán Cực Đạo Thạch mạnh mẽ.
Vừa nghĩ tới Cực Đạo Thạch còn chưa đến bốn mươi tuổi thì trong lòng bọn họ phức tạp hơn.