Đương nhiên, Ôn Bình làm như vậy là có nguyên nhân.
Bởi vì ai có thể phá được phòng ngự trận của Bất Hủ Tông?
Ai có thể đỡ được sát trận của Bất Hủ Tông?
Trong Hồng Vực thì không ai có thể làm được!
Cho nên, có thể nói là trong địa bàn của Bất Hủ Tông thì Bất Hủ Tông có thể gối cao không lo.
Chuyện truyền tống trận bị biết cũng không quan trọng.
...
Đảo mắt đã qua chín ngày.
Trong chín ngày này, Bất Hủ Tông thu được bốn mươi bảy người, cho dù có Bất Hủ Nhật báo điên cuồng tạo thế nhưng cách thu đủ tám mươi người thì còn chừng mười ngày nửa tháng nữa.
Đương nhiên, cũng không phải là vì người đi vào Sư Đạo Mê Cục càng ngày càng ít mà là người có thể qua được khảo nghiệm càng ngày càng ít.
Chín thành người đều tâm hoài quỷ thai, cũng có phản cốt, mục đích vào tông hết sức phức tạp.
Cùng lúc đó, Vân Liêu từ trong Đệ Ngũ Thế Giới đi ra.
Mười ngày cũng không có khiến cho dáng vẻ bên ngoài của Vân Liêu có bất kỳ thay đổi gì.
Cái thay đổi chỉ có tâm đắc tu luyện và độ thuần thục Phong Bạo Kiếm Trận của Vân Liêu.
Sau khi rời khỏi Đệ Ngũ Thế Giới, Vân Liêu không kịp đi làm chuyện gì, vội vàng chạy tới sảnh nhiệm vụ tông môn, bắt đầu nhận nhiệm vụ tông môn. Bởi vì hắn đã không còn điểm nhiệm vụ tông môn, mà mỗi lần đi vào Đệ Ngũ Thế Giới thì cần một trăm điểm nhiệm vụ tông môn.
Hết sức may mắn, nhiệm vụ thứ nhất thì có phần thưởng là một trăm điểm nhiệm vụ tông môn!
“Ma pháp giương oai.”
“Sau khi cải trang, đi tới Tiễn Thủy Thành, hạ gục một tên yêu nghiệt tên là Cực Đạo Thạch.”
“Chú ý: Lực lượng linh thể của Cực Đạo Thạch phi phàm, nhiệm vụ này có độ nguy hiểm rất cao!”
“Phần thưởng khi hạ gục: Bảy mươi điểm nhiệm vụ.”
“Phần thưởng khi đánh giết: Một trăm điểm nhiệm vụ.”
Xem kĩ nhiệm vụ, Vân Liêu không chút do dự, đi tới chỗ Tử Nhiên một chuyến, tìm Tử Nhiên lấy thiên tài địa bảo có thể dịch dung. Sau đó thì vô cùng lo lắng ngồi truyền tống trận đi tới Tiễn Thủy Thành!
Thật ra thì khi nhận nhiệm vụ thì hắn cực kỳ kích động.
Sau khi Phong Bạo Kiếm Trận viên mãn, hắn rất muốn tìm người luyện tập, nhưng mà tìm kẻ yếu thì hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào.
Bây giờ nhiệm vụ tông môn xuất hiện một đối tượng luyện tập có độ nguy hiểm rất cao, chuyện này khiến Vân Liêu hết sức hưng phấn.
Lực lượng linh thể rất mạnh mẽ, hắn cũng muốn mở mang kiến thức một chút!
“Sắp giao thủ với thiên kiêu chân chính ở Triều Thiên Hạp, ta rất chờ mong!” Hưng phấn lẩm bẩm một tiếng, Vân Liêu đã cải trang thành một thương nhân vân du bốn phương đi vào Tiễn Thủy Thành!
“Ta là Vân Liêu, giúp ta tra một người!”
“Người nào?”
“Cực Đạo Thạch.”
“Chờ một lát...”
Nói xong, Truyền Âm Thạch im bặt.
Vân Liêu cất Truyền Âm Thạch, tiếp tục ngồi trước bàn, yên lặng ăn mì, tựa như không để ý tới náo nhiệt bốn phía vậy.
Đại nhân vật vạn chúng chú mục đi ngang qua trên đường phố, hắn không nhìn.
Nữ tử tuyệt mỹ đi ngang qua bên cạnh, hắn cũng không nhìn.
Cho dù có người cố ý tới bắt chuyện thì hắn cũng không trả lời.
Vân Liêu chỉ ngồi như vậy, giống như là một dị loại, chỉ chờ Truyền Âm Thạch truyền tin tức đến.
Một lúc lâu sau, Truyền Âm Thạch động!
Vân Liêu cầm lấy, giọng Trần Hiết lại vang lên.
“Hắn ở Vạn Hoa Lầu, thành tây Tiễn Thủy Thành!”
Nghe hết câu này, Vân Liêu cất Truyền Âm Thạch, móc kim phiếu để lên mặt bàn, dùng một ly nước chặn lại, sau đó không quay đầu lại, đi ra khỏi tiệm mì.
Trên đường phố, người tới lui rất nhiều.
Bởi vì buổi đấu giá sắp bắt đầu, cho nên Tiễn Thủy Thành cực kỳ náo nhiệt.
Trong số người lui tới có không ít hạng người vênh váo tự đắc, gặp ai cũng nghếch mắt lên trời nhìn.
Khi Vân Liêu đi ngang qua, bọn họ lại nhịn không được nhìn Vân Liêu một chút.
Bởi vì Vân Liêu là tồn tại đặc biệt nhất trong đám người!
Ánh mắt kiên định, bước chân như gió!
...
Vạn Hoa Lầu.
Vạn Hoa Lầu là chốn phong nguyệt số một trong Tiễn Thủy Thành, nữ nhân trong đó đều cực kỳ xinh đẹp, đồng thời thực lực của người nào cũng không thấp.
Cho nên chỗ này hoàn toàn không phải là chỗ mà người bình thường có thể tới.
Có bạch tinh cũng phải có thân phận.
Chỉ có bạch tinh thì Vạn Hoa Lầu hoàn toàn không để cho ngươi đi vào.
Giờ khắc này, trong hoa trì ở tầng thứ ba của Vạn Hoa Lầu, Cực Đạo Thạch cởi trần, hai mắt nhắm lại. Trên bàn rượu sau lưng là một đám thiên kiêu của thế lực ngũ tinh, người nào cũng là nhân vật nổi tiếng, nhưng mà cả đám lại a dua nịnh hót Cực Đạo Thạch.
Nói gì mà Cực Đạo Thạch nên đệ nhất Hồng Vực.
Nói gì mà Cực Thiên Phong Tâm của Hồng Diệp Môn hoàn toàn không bằng hắn.
Cho dù Cực Đạo Thạch hoàn toàn không để ý tới bọn họ nhưng bọn họ cũng không ngừng tán dương.
Bởi vì Cực Đạo Thạch là thiên kiêu số một của Cực Lực Môn!
Là một trong số yêu nghiệt ở Hồng Vực!
Đã thoát khỏi phạm trù thiên kiêu!
Tương lai đã được định trước sẽ trở thành đại nhân vật ở U Quốc!
Bây giờ nịnh bợ, nịnh nọt dù sao cũng tốt hơn sau này Cực Đạo Thạch thành đại nhân vật thật rồi mới nịnh bợ.
Sau nửa ngày, Cực Đạo Thạch bỗng nhiên mở mắt ra, chậm rãi từ trong hoa trì đứng dậy, sau đó lạnh lùng nói: “Các ngươi nói nhiều quá!”
Cầm quần khoác lên, Cực Đạo Thạch đi thẳng ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, lâu chủ Vạn Hoa Lầu ở ngoài phòng nhanh chóng bước tới trước mặt, vội vàng dò hỏi: “Ngài có cần gì không?”
“Không cần canh giữ ở đây, yêu cầu của ta chỉ có nhiều đó!”
Cực Đạo Thạch lạnh nhạt trả lời một câu.
Nói xong, ánh mắt hắn rơi vào lầu một.
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ hùng hậu!
Vân Liêu với dáng vẻ thương nhân vân du bốn phương chậm rãi bước vào Vạn Hoa Lầu, người xung quanh cảm nhận được khí tức của hắn thì dồn dập lui qua một bên.
Người này là ai?
Tại sao phóng ra khí tức đi vào Vạn Hoa Lầu?
Hắn muốn làm gì?
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì Vân Liêu ngẩng đầu nhìn về phía Cực Đạo Thạch ở ngoài lầu ba, sau đó nói: “Ngươi chính là Cực Đạo Thạch?”
Bạch!