Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1028 - 【Vip】 Diệp Vu Bình Ra Tay (2)

【VIP】 Diệp Vu Bình ra tay (2) 【VIP】 Diệp Vu Bình ra tay (2)

Đao Ma cố ý không ngăn cản hai người Tam Tuyệt, Tà Nguyệt Cơ rời khỏi đây, cho nên một khi Diệp Vu Bình thấy chết mà không cứu trong khi Thiên Quân lại làm việc cho nàng, tin tức này sẽ do hai người đó truyền khắp Hồng Vực, sau này ai mà nghe lệnh của Diệp Vu Bình nữa?

“Lại nhắm vào ta.”

Lúc này, Ôn Bình lấy phi thuyền ra, đưa tay hút đám người Trần Hiết đang có nguy cơ bị mạch khí xung kích ở cửa phòng đấu giá vào phi thuyền trong nháy mắt.

Mới vừa vào phi thuyền thì Diệp Vu Bình đã đến.

Oanh!

Diệp Vu Bình dùng chỉ làm kiếm, đâm vào vòng bảo hộ của phi thuyền, vô số hồng diệp vờn quanh người nàng, giống như phi kiếm loạn vũ, không ngừng công kích vòng bảo hộ của phi thuyền. Nhìn từ đằng xa, Ôn Bình và Tẫn Tri Lâu đều bị hồng diệp che mất, dữ nhiều lành ít.

Thiên Quân thấy cảnh này thì cũng vui vẻ.

Cuối cùng Diệp Vu Bình ra tay rồi.

Bắt giặc thì phải bắt vua trước!

Nhưng mà sau một khắc, vẻ chờ mong trên mặt Thiên Quân bị quét sạch. Đầy trời hồng diệp bị hút vào trong vòng xoáy, sau hóa vòng xoáy này hóa thành một cái chấm nhỏ, nổ tung trên không trung.

Hồng diệp đầy trời không còn.

Diệp Vu Bình với ý định bắt giặc phải bắt vua trước cũng bị đẩy lùi.

Ngược lại, phi thuyền không có chút tổn thương gì, ngoại ngoài trừ Tuyền Qua Pháo đang nâng cao họng pháo trên boong thuyền tiêu hao một chút bạch tinh của Ôn Bình.

Nhưng mà cũng không đáng kể.

Đối với Ôn Bình bây giờ thì tiêu hao của Tuyền Qua Pháo là chín trâu mất sợi lông.

“Rốt cuộc ngươi đã đến.”

Boong thuyền, Ôn Bình đứng chắp tay nhìn chằm chằm môn chủ Hồng Diệp Môn thanh danh vang dội đang ở cách mình không xa, khóe miệng vẫn nở một nụ cười.

Ngoại trừ Ôn Bình, mấy người Trần Hiết cũng kinh hồn tán đởm mà nhìn Diệp Vu Bình, còn có những dân chúng của Tiễn Thủy Thành và các cường giả Địa Vô Cấm dưới chân nữa.

Cho dù là ai cũng không ngờ môn chủ Hồng Diệp Môn lại ở trong thành.

Bây giờ môn chủ Hồng Diệp Môn và tông chủ Bất Hủ Tông đánh nhau, chắc chắn sẽ là một trận đại chiến siêu cấp trăm năm khó gặp.

Thấy Diệp Vu Bình không nói một lời, vẫn chưa từ bỏ ý định, lại cuốn lấy vô số hồng diệp đánh tới phi thuyền, Ôn Bình thở dài một hơi, nhắc nhở: “Vô dụng! Đối với phi thuyền thì công kích của ngươi hoàn toàn không tạo được bất cứ thương tổn gì. Nói cách khác, trừ phi cường giả Thiên Vô Cấm ra tay, dưới Thiên Vô Cấm thì không có bất kỳ người nào có thể đánh vỡ phi thuyền của ta.”

Oanh!

Công kích của Diệp Vu Bình lại đánh lên phi thuyền, nhưng mà chỉ khiến cho phi thuyền rung một cái, nếu không cẩn thận cảm nhận thì có thể còn không cảm nhận phi thuyền rung. Cái này khiến cho mấy người Trần Hiết thở phào nhẹ nhõm, gương mặt hoa dung thất sắc của Thủy Nguyệt cũng dần khôi phục lại vẻ hồng hào.

Nhìn quanh phi thuyền, trong lòng Thủy Nguyệt tràn đầy vui mừng.

Nếu như tông chủ không kéo nàng lên phi thuyền thì chắc chắn nàng sẽ bị đại chiến này ảnh hưởng đến, cơ hội sống sót của nàng cực kỳ nhỏ.

Khi ánh mắt lướt qua bóng lưng tông chủ Bất Hủ Tông trên boong thuyền, ánh mắt Thủy Nguyệt đột nhiên dừng lại, trong lòng không khỏi run lên một cái.

Lúc này, Diệp Vu Bình lên tiếng, phá vỡ huyễn tưởng của nàng.

“Ngươi định trốn trong đó như con rùa đen rút đầu à? Đường đường là tông chủ Bất Hủ Tông!” Diệp Vu Bình nhấn mạnh năm chữ tông chủ Bất Hủ Tông, trong lời nói mang theo ý giễu cợt.

Ôn Bình cười đáp lại: “Không phải ngươi cũng trốn trong Tiễn Thủy Thành mấy ngày sao? Bổn tông chủ còn tưởng là cho dù Thiên Quân bị giết thì ngươi cũng sẽ không đi ra.”

Diệp Vu Bình trầm giọng nói: “Hóa ra ngươi biết ta ở trong thành.”

Ôn Bình đáp: “Không có chuyện gì Tẫn Tri Lâu muốn biết mà không biết được.”

Nghe nói như vậy, Diệp Vu Bình chợt cười to, nói: “Nếu Tẫn Tri Lâu không gì không biết, vậy tại sao lại bị ta tính toán? Từ hôm nay, kẻ địch của ngươi không chỉ có Hồng Diệp Môn, sẽ còn thêm một Cực Sinh Điện, thêm một vị Vực Chủ!”

Diệp Vu Bình dứt lời, cười lớn không thôi.

Tuy rằng kế hoạch hơi lệch so với ý định của nàng, cũng xảy ra một chút bất ngờ, nhưng tóm lại thì vẫn đúng như nàng mong muốn.

Thiên Quân chết, không quan trọng!

Chết thì tốt hơn!

Hắn chết, sau đó Cực Sinh Điện sẽ xem Bất Hủ Tông là kẻ địch, như vậy cũng có ý nghĩa là Vực Chủ cũng sẽ liệt Bất Hủ Tông vào đối tượng tiêu diệt. Mặc dù tông chủ Bất Hủ Tông là một vị Tuyền Qua Thần Tượng rất có năng lực thì cũng vô dụng.

Bởi vì suy cho cùng thì Thiên Quân vẫn là người của chính phủ.

Giết thì ngang với tạo phản!

Đột ngột, một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng trời cao.

Đó là tiếng của Thiên Quân.

Diệp Vu Bình vừa quay đầu lại thì thấy Thiên Quân đã bị Đao Ma dùng đao nâng lên, sau đó bị Đao Ma chém thành hai khúc.

Chỉ mấy hơi, Thiên Quân hoàn toàn không còn sức sống.

Lúc này Ôn Bình lại nói: “Ngay từ đầu là ta đã không có ý định cống nạp cho Vực Chủ, cũng không có ý định thần phục U Quốc, giết một người của U Quốc thì làm gì có chuyện trúng kế? Cũng là ngươi, dám đến Tiễn Thủy Thành mới đúng là dê vào miệng cọp, không phải ngươi nghĩ là Bất Hủ Tông chỉ có một thượng cảnh là Đao Ma đó chứ?”

Nghe Ôn Bình nói như vậy, trong lòng Diệp Vu Bình run lên bần bật. Nàng không ngờ Ôn Bình lại nói như vậy.

“Ngay từ đầu thì đã không có ý cống nạp.” Câu nói này hoàn toàn có thể hiểu thành tông chủ Bất Hủ Tông có ý tạo phản.

Nếu đúng là như thế thì quá kinh thế hãi tục.

Nàng cũng không biết tông chủ Bất Hủ Tông này là có bản lĩnh thật hay là to gan lớn mật, hay là ếch ngồi đáy giếng, vô tri mới không biết sợ.

Nhưng mà giờ phút này nàng cũng lười đi điều tra mấy chuyện này. Không cần biết tông chủ Bất Hủ Tông tính toán gì, ít nhất bây giờ mục đích của nàng đã đạt được, như vậy là đủ rồi.

Còn những chuyện khác thì không liên quan đến nàng. Bây giờ nàng chỉ quan tâm câu sau của Ôn Bình là thật hay giả.

Chẳng lẽ Bất Hủ Tông không chỉ có một thượng cảnh thật?

Đang cảnh giác xung quanh thì Ôn Bình lên tiếng: “Đi giết luôn Tam Tuyệt và Tà Nguyệt Cơ đi, Ảnh Tử sẽ chỉ dẫn cho ngươi. Lần này nhớ để lại toàn thây!”

Đao Ma gật đầu, lúc này hắn cất đũa phép vào, thu hồi Không Gian Phong Tỏa, đuổi theo Hắc Ảnh bay từ sau lưng Trần Hiết ra.

Trong nháy mắt khi phong tỏa trên bầu trời tan biến, dòng nước bị phong tỏa trên đó hóa thành thác nước rơi xuống Tiễn Thủy Thành. Cùng lúc đó, Diệp Vu Bình cũng đột nhiên xông về phía Đao Ma, thân thể cuốn lấy vô số hồng diệp, phô thiên cái địa ép tới.

Bình Luận (0)
Comment