Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1030 - 【Vip】 Thực Lực Ngang Nhau

【VIP】 Thực lực ngang nhau 【VIP】 Thực lực ngang nhau

Những hồng diệp đó lướt qua quanh người Đao Ma, từng chút làm hao mòn linh thể của hắn, khiến cho Đao Ma bị thương nhẹ. Nếu như không có Thánh Quang Chiếu Diệu, lại bị tổn thương kéo dài như thế, không tới một canh giờ thì Đao Ma sẽ bị thương nặng.

Nhưng có Thánh Quang Chiếu Diệu thì không giống.

Những thương thế đó được Thánh Quang khôi phục trong nháy mắt, Đao Ma không cần phải quan tâm.

“Phá ——”

Đao Ma khẽ quát một tiếng.

Đao khí kình thiên bắt đầu phát lực, phóng thẳng lên trời!

Chuyện này khiến cho Diệp Vu Bình giật mình.

Nàng hoàn toàn không ngờ rằng Đao Ma sẽ dốc toàn lực công kích nàng mà không phòng ngự công kích. Chờ một chút, không phải như vậy chứ? Bị Thiên Diệp Loạn Vũ công kích, làm gì có cường giả thượng cảnh nào chỉ tất cả mà không phòng thủ.

Này nhất thời nửa khắc thì không sao, nhưng chỉ cần kéo dài một quãng thời gian thì Thiên Diệp Loạn Vũ sẽ khiến cho hắn bị thương nặng, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến kết quả sau cùng của trận chiến đấu này. Rõ ràng chuyện này là chuyện mà ai cũng biết, đương nhiên Đao Ma cũng không ngoại lệ.

Nhưng tại sao hắn còn dám toàn lực công kích?

Chẳng lẽ hắn muốn giết mình?

Sao hắn lại tự tin với công kích của mình như vậy?

Cảm thấy có chút không đúng, Diệp Vu Bình tập trung nhìn lại, thông qua kẽ hở của hồng diệp đang bay múa, nàng thấy được tình huống lúc này của Đao Ma, tình huống này khiến cho nàng kinh ngạc.

Ánh sáng màu vàng kim chiếu lên trên người Đao Ma, trong nháy mắt khôi phục những thương thế do hồng diệp gây ra, vòng đi vòng lại, liên miên bất tuyệt.

“Đây là mạch thuật gì?”

Lúc này, Diệp Vu Bình không ngừng lật lại trí nhớ trong đầu mình, nhưng lại không tìm được bất cứ tin tức gì về cái này.

Mạch thuật này giống như Không Gian Phong Tỏa, chưa từng nghe thấy. Những chỗ khác thì nàng không biết, nhưng nàng biết chắc trước giờ chưa từng có ở Hồng Vực, thậm chí còn chưa từng xuất hiện ở Nguyên Dương Vực!

Diệp Vu Bình tức giận, mạch môn chấn động lần nữa, vô số hồng diệp trở nên cuồng bạo hơn trước đó, lực công kích cũng đột nhiên gia tăng. Nhưng mà như vậy chỉ mới là bắt đầu, Thiên Diệp Loạn Vũ. Đệ Nhị Vũ cũng không chỉ là đơn giản là đùng hồng diệp công kích như vậy.

“Để ta xem ngươi có thể khôi phục lại được bao nhiêu lần!”

Nói xong, Diệp Vu Bình biến mất tại chỗ, không riêng gì biết mất khỏi mắt thường mà còn biến mất khỏi cảm giác.

Dưới tinh thần lực đã đến gần vô hạn giai đoạn thứ hai của Đao Ma cũng không cảm giác được Diệp Vu Bình.

Trong chốc lát, trong biển hồng diệp đang bay múa xuất hiện hàng trăm hàng ngàn kiếm quang, chúng nó như là sao băng trên bầu trời, nhanh chóng xẹt qua biển hồng diệp, xuyên qua hồng diệp bay múa, đồng thời nhanh chóng đánh tới Đao Ma.

Nhưng mà một chiêu này của Diệp Vu Bình cũng không có khủng bố như Hóa Thủy, khi kiếm quang loạn vũ xuất hiện, khí tức của Diệp Vu Bình cũng bị cảm giác của Đao Ma khóa chặt lần nữa. Theo sát đó, Đao Ma xoay mũi Hắc Đao, mũi đao hướng xuống, đao khí kình thiên đó lập tức thay đổi hướng đi.

Sau khi thay đổi hướng đi, đao khí kình thiên nhanh chóng bổ biển hồng diệp trước mặt ra, cũng dùng tốc độ cao nhất truy đuổi kiếm quang do Diệp Vu Bình biến thành. Kiếm quang rất nhanh, cũng may đao khí cũng không chậm. Mắt thấy kiếm quang cách Đao Ma cũng chỉ có trăm trượng thì đao khí kình thiên đó nổ tung.

Mạch khí như sóng lớn lập tức bao phủ bầu trời, bắn bay toàn bộ hồng diệp trong phạm vi ngàn mét, để lộ ra một khu vực trống rỗng không có hồng diệp. Không có hồng diệp che lấp, bóng dáng Diệp Vu Bình lại hiện ra trong mắt Đao Ma.

Diệp Vu Bình tay phải cầm kiếm, tay trái nắm dù, mạch môn chấn động, muốn ngưng tụ biển hồng diệp lại lần nữa.

“Tìm được ngươi!” Đao Ma vội vàng chớp lấy cơ hội lần này, nắm chặt Hắc Đao, thân thể bắn mạnh ra, đánh tới Diệp Vu Bình. Cùng lúc đó, bốn cái mạch môn đồng thời chấn động, Hắc Đao trong tay hắn đột nhiên biến lớn, giống như Kim Cô Bổng của Tề Thiên Đại Thánh.

Hắc Đao to lớn kèm theo mạch khí màu đen nóng nảy đánh xuống Diệp Vu Bình còn chưa kịp biến thành kiếm quang, Diệp Vu Bình thấy thế thì lập tức dùng hồng diệp làm thuẫn, muốn cản Hắc Đao ccuar Đao Ma, nhưng mà lại bị Đao Ma mạnh mẽ chém hết tất cả hồng diệp cản đường.

“Ngươi giấu nữa đi!”

Oanh!

Hắc Đao to lớn bổ xuống mặt đất chỗ Diệp Vu Bình, giống như là đang gõ vang cái trống lớn thiên địa này. Sau khi phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa, mạch khí khổng lồ theo tiếng mà loạn, mạch khí trùng kích hình thành thủy triều xưa tan mây trên vùng trời quanh đó.

Nói là một đao bổ mây cũng không quá đáng!

Nhưng mà mặc dù biển mây bị chém nhưng mà đao của Đao Ma cũng không có chém trúng Diệp Vu Bình.

Biển hồng diệp lại ngưng tụ lại, tiếp tục che khuất thân thể Diệp Vu Bình, Diệp Vu Bình cũng hóa thánh kiếm quang, biến mất trong tầm mắt hắn.

“Tốc độ đúng là nhanh!”

Đao Ma nhịn không được cảm thán một câu, bởi vì đa số cường giả thượng cảnh hoàn toàn không trốn được một đao của hắn trong khoảng cách ngắn như vậy.

Diệp Vu Bình có thể, như vậy có thể nói là thực lực tổng hợp của Diệp Vu Bình mạnh hơn hắn.

Cho dù là ở sa trường thì Diệp Vu Bình cũng thuộc về nhóm đỉnh cao nhất, có thể sánh vai với nàng thì sợ là chỉ có yêu nghiệt thượng cảnh đi ra từ Thất Vực Đăng Thiên Bảng một hai trăm năm trước.

“Không phải ta nhanh mà là ngươi quá chậm!”

Giọng Diệp Vu Bình kèm theo kiếm quang loạn vũ bốn phía, từ bốn phương tám hướng truyền đến, trong giọng nói tràn đầy khinh thường và trào phúng.

Sau khi trào phúng, nàng lại nghiêm trang nói cho Đao Ma một sự thật: “Suy cho cùng thì thực lực của ngươi vẫn kém một chút. Không có Ngũ Tuyền Tuyền Qua Đồ tăng phúc, mạch thuật lưu phái mà ngươi sử dụng không đả thương được ta. Ta là hồng diệp, cũng là kiếm quang, ta ở khắp mọi nơi, mà ngươi lại giống như một cái bia ngắm sống!”

Bình Luận (0)
Comment