Giờ phút này, ai cũng biết, Bất Hủ Tông không có nói láo, không ít cường giả Địa Vô Cấm có cường địch thực lực tương đương với mình đều muốn mua một tấm Tuyền Qua Đồ như thế này. Bọn họ muốn thử xem năng lực của Tuyền Qua Đồ có thể phá vỡ tình huống giằng co giữa bọn họ với kẻ địch không.
Nửa thành cơ hội khiến cho kẻ địch giảm một thành thực lực, cũng kéo dài một nén nhang, năng lực đặc thù này đủ để thay đổi chiến cuộc.
Ba trăm ngàn bạch tinh tuy nhiều nhưng vẫn nhín ra mua được!
Sợ là ba trăm ngàn không mua được!
Dù sao ở đây có không dưới mấy trăm cường giả Địa Vô Cấm, bọn họ có không ít bạch tinh trong túi, nhưng Tuyền Qua Đồ chỉ có chín tấm.
Mới đầu có mười tấm, đáng tiếc lại bị Thiên Quân mua một tấm, sau đó lại tiêu vong theo cái chết của Thiên Quân, quá đang tiếc.
Đúng là phung phí của trời!
Cực kỳ đáng tiếc!
Cuối cùng, tấm Tuyền Qua Đồ thứ hai bán được với giá năm trăm năm mươi ngàn bạch tinh, người mua là một cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh. Trong khoảnh khắc mua được Tuyền Qua Đồ, hắn hưng phấn đến mức mất hết phong phạm cường giả Địa Vô Cấm, hưng phấn tự mình lên lấy Tuyền Qua Đồ.
Tấm thứ ba xuất hiện, cũng bị mười mấy người tranh đoạt như tấm trước.
Đương nhiên, những người còn lại không phải là không muốn đoạt mà là những cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh đó nâng giá quá nhanh.
Giá khởi đầu một trăm ngàn bạch tinh, bọn họ trực tiếp hô bốn trăm ngàn, không cho bất cứ người nào có cơ hội. Bởi vì thế lực ngũ tinh bình thường muốn lấy ra bốn trăm ngàn miếng bạch tinh là chuyện khó mà làm được.
Cuối cùng, tấm Tuyền Qua Đồ thứ ba bán được với giá năm trăm ba mươi ngàn bạch tinh.
Tấm thứ tư, thứ năm, giá sau cùng vẫn là từ năm trăm ngàn bạch tinh đổ lên, tình huống này khiến cho Trần Hiết xem mà kinh hãi không thôi.
Lúc trước hắn còn cảm thấy không mắc lắm.
Kết quả là quá mắc!
Mười tấm!
Đó là hơn năm triệu miếng bạch tinh!
Rãi Bất Hủ Nhật báo ở Hồng Vực, một tháng chỉ cần gần năm mươi vạn bạch tinh.
Hơn năm triệu bạch tinh này đủ để Tẫn Tri Lâu mỗi ngày đều rãi Bất Hủ Nhật báo ở Hồng Vực một năm.
Thời gian một năm, đủ để cho thành viên của Tẫn Tri Lâu trải rộng toàn bộ Hồng Vực, trở thành tổ chức tình báo một tay che trời ở Hồng Vực!
Vừa nghĩ tới đó, Trần Hiết cảm xúc sục sôi, đây là chuyện mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới khi còn ở Hồ Thiên Địa!
Nhìn một tông chủ mình một chút, thấy tông chủ không có hứng xem tiếp nữa, đồng thời cũng đứng dậy muốn rời khỏi đây!
Ôn Bình đứng dậy, dặn dò: “Nhớ công bố giá Tuyền Qua Đồ đấu giá được cho tất cả người trong Hồng Vực xem, đồng thời nói cho bọn họ, sẽ không còn đợt đấu giá nào nữa. Muốn mua Tuyền Qua Đồ, vậy thì đưa một thiên kiêu vào Bất Hủ Tông cho ta.”
Trần Hiết gật đầu: “Tông chủ, cứ như vậy thì Bất Hủ Tông sẽ thu hết thiên kiêu trong thiên hạ, đến lúc đó Thất Vực Đăng Thiên Bảng càng ổn hơn.”
Ôn Bình lại nói: “Thuận tiện nói cho bọn họ, danh ngạch không nhiều!”
Đương nhiên, tất cả đều là diễn.
Tuyền Qua Đồ còn nhiều.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian tông môn phát triển nổ mạnh thì không có hạn chế mỗi tháng chỉ bán ra một tấm.
Muốn bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu.
Hắn đã tính xong, tạm thời bán ra một phần trước, dùng để phát triển Tẫn Tri Lâu, số còn lại giữ cho trưởng lão và đệ tử tông môn.
“Thuộc hạ đã rõ!”
Trần Hiết hiểu mà không nói thẳng.
Ôn Bình không định ở lại nữa, hắn định sẽ xây mấy cái Sư Đạo Mê Cục còn lại ở vài chỗ khác.
Trước đó, hắn phải đi tìm Lucifer, lấy thi thể của Tam Tuyệt và Tà Nguyệt Cơ cất.
Thi thể của hai người rất thích hợp để đưa tới Tẫn Tri Lâu chuyển đổi thành Ảnh Tử, cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh chuyển đổi thành Ảnh Tử thì có tính ẩn nấp tốt hơn, cũng có sức chịu đựng mạnh hơn, có thể tăng lực khống chế tình báo của Tẫn Tri Lâu trên diện rộng.
Có thể nói như này, để bọn họ đứng bên cạnh những cường giả thượng cảnh thì những cường giả thượng cảnh đó cũng không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Có lẽ có thể cảm nhận được sự khác thường nhưng sẽ không phát hiện ra được bọn họ.
Giám thị hoàn mỹ!
Mật thám hoàn mỹ!
Nhưng mà Ôn Bình còn chưa ra khỏi phòng đấu giá thì thấy Đao Ma trở về. Đao Ma không chỉ về một mình, hắn còn khiêng Diệp Vu Bình về. Diệp Vu Bình mình đầy thương tích, quần áo không chỉnh tề, đã ngất đi.
Ôn Bình cười hỏi: “Đao Ma, ngươi đang thương hại nàng?”
“Thuộc hạ cảm thấy có lẽ có thể giữ nàng lại cho tông chủ sử dụng, một người có thể bước vào nửa bước Thiên Vô Cấm bất cứ lúc nào, nếu giết thì đúng là đáng tiếc.” Hắn biết tông chủ thu thập thi thể của Địa Vô Cấm là có chỗ dùng.
Nếu ngay cả thi thể mà tông chủ cũng không buông tha, vậy thì nửa bước Thiên Vô Cấm hẳn là tông chủ càng cần hơn?
Nếu là lúc trước thì Đao Ma sẽ không cân nhắc như thế.
Chỉ vì gần đây, hắn ở lại Bất Hủ Tông, quan hệ giữa người và người trong Bất Hủ Tông rất hòa hợp, cho nên bất tri bất giác, Đao Ma xem Bất Hủ Tông như nhà của mình, ngay cả hắn cũng không nhận ra là mình đã thay đổi, biết suy tính cho người khác.
Ôn Bình liếc nhìn Diệp Vu Bình trên vai Đao Ma, nói: “Nếu đã ôm về rồi, vậy thì giữ lại. Nhớ phong tỏa mạch môn của nàng, tạm thời để cho nàng đi trồng cây đi! Vừa khéo những cường giả Địa Vô Cấm đó được chuộc đi, bây giờ thiếu nhân thủ trồng cây!”
“Tông chủ, vậy sau này ngươi tính xử lý nàng như thế nào?” Đao Ma vừa hỏi thăm vừa đặt Diệp Vu Bình xuống sàn nhà.
Phanh.
Bốn mạch đều mở!
Lúc này, Đao Ma theo thứ tự, nắm lấy bốn cái mạch môn của Diệp Vu Bình, cho đến khi phong bế luôn cái mạch môn đang chấn động mãnh liệt ở ngực thì Đao Ma mới rút tay về. Sau khi phong tỏa mạch môn xong, hắn lại vác Diệp Vu Bình lên vai, giống như là đang vác một cái bao cát.