Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Ôn Bình vừa mới đem hai góc tờ bố cáo vuốt phẳng, không nghĩ tới tràng diện lại biến thành dạng này, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Lần này xuống núi hắn chỉ là muốn đi dán bố cáo mà thôi.
- Đứng lên đi, nếu như thật muốn xin lỗi ta thì giúp ta đem những tờ bố cáo này dán lên mấy con phố khác, nhất định phải dán nơi mà người ta dễ thấy nhất!
- Tạ ơn Ôn tông chủ khoan dung, tiểu nhân đi làm ngay.
Nguyên bản tên tiểu nhị bị dọa đến trắng mặt vội vàng đứng dậy, sau đó tiếp nhận số bố cáo từ tay Ôn Bình, nhanh chân rời đi. Có thể là sợ Ôn Bình đổi ý, cũng có thể là sợ đứng thêm một hồi sẽ sinh chuyện.
Lão bản mập mạp nhìn bóng lưng tiểu nhị đi xa, không nói thêm cái gì, chỉ cần chuyện này không có tai bay vạ gió, hắn cũng không quan tầm nhiều làm gì. Bất quá khi hắn định nói mấy câu lấy lòng Ôn Bình thì ánh mắt không vô tình quét tới nội dung của bố cáo dán trên vách tường.
Cái không để ý thì không biết, xem lại thấy giật mình.
Giảng Võ Hội!
Nhìn thấy ba chữ này, hắn lập tức nhớ tới thời điểm mười mấy năm trước. Lúc đó, hắn hơn hai mươi tuổi, cũng mơ ước được tu hành, thế nhưng là không có sư phụ chỉ dẫn, muốn gia nhập tông môn thì không đủ tư cách.
Một lần Giảng Võ Hội kia, cơ hồ là khiến hắn muốn phát lên điên, bởi vì đường tắt dẫn tới mơ ước đang nằm ở trước mắt, nhưng đáng tiếc là có quá nhiều người, hắn căn bản là không chen nổi với mấy tên tu sĩ luyện thể nhị trọng, tam trọng kia.
Cuối cùng, hắn cũng không nhận được sự chỉ điểm của tiền bối Bất Hủ Tông, cho nên không thể đặt chân vào con đường tu hành, mới chọn lựa kế nghiệp tửu lâu của phụ thân.
Bây giờ nhìn thấy ba chữ Giảng Võ Hội, trong lòng hắn hơi hồi hộp một chút.
- Ôn tông chủ, ngài thật muốn mở lại Giảng Võ Hội sao?
- Phải!
Khóe miệng lão bản hiện lên một tia kinh hỉ, sau đó bắt đầu đọc từng câu từng chữ trên bố cáo:
- Năm ngày sau, sẽ tại cử hành tại chân núi Vân Lam sơn, chỉ cần muốn tu hành, liền có thể đến...
Năm ngày sau!
Đọc xong bố cáo, sau khi tỉnh lại từ cơn say tinh thần, lão bản mập lập tức kinh hô một tiếng, kế đó ánh mắt lại lần nữa nhìn sang Ôn Bình:
- Ôn tông chủ, ngài thực sự là người tốt!
- Người tốt?
Ôn Bình tự cười giễu một tiếng, hắn thật không biết mình có được tính là người tốt hay không.
Lão bản mập lập tức nói:
- Ôn tông chủ có thể mở lại Giảng Võ Hội, đương nhiên là người tốt. Giống như là phụ thân của ngài lúc trước, hắn cũng vì người dân của Thương Ngô thành mà làm như vậy. Loại chuyện này, trừ Bất Hủ Tông ra, hẳn là sẽ không có tông môn nào đi làm.
Ôn Bình nói:
- Ta hiểu, khi bước lên con đường tu hành, người ta đều cảm thấy thời gian không đủ dùng, sẽ có rất ít người đem thời gian lãng phí trên người khác. Đúng, còn không biết xưng hô như thế nào?
La Nghị không nghĩ tới Ôn Bình sẽ hỏi tên của hắn, vội vàng trả lời:
- Họ La, tên Nghị, Ôn tông chủ gọi ta là La bàn tử được rồi.
Ôn Bình gật đầu, nói:
- La Nghị, ừm, ta nhớ kỹ. Đúng, chuyện Giảng Võ Hội còn cần ngươi tuyên truyền rộng rãi một chút, càng nhiều người biết càng tốt.
- Phải! Phải!
Được Ôn Bình phân phó công việc, lại là vì Giảng Võ Hội, La Nghị nghĩa bất từ dung gật gật đầu.
Sau khi gật đầu, hắn lại mở miệng nói:
- Ôn tông chủ yên tâm, đệ đệ ta là quán chủ của một võ quán gần đây, chỉ cần hắn nói một tiếng tại Võ quán Liên minh, khẳng định là tất cả học đồ của mấy võ quán kia đều đi qua. Dù sao, Giảng Võ hội là cơ hội hiếm có, sẽ không có người muốn bỏ lỡ.
Ôn Bình ứng tiếng:
- Ừm, chuyện này liền giao cho ngươi!
La Nghị ừ một tiếng.
Bất quá, suy nghĩ trong đầu thì không biết đã bay đi nơi nào rồi, có lẽ là đang đứng trước cửa võ quán của đệ đệ, có lẽ là đang đứng ở trên đường lớn hô hào. Lão bản mập sau khi ảo tưởng một hồi, lẩm bẩm :
- Thời gian qua nhiều năm như vậy, Thương Ngô Thành lại có thêm một lần phúc khí, thu được chỉ điểm của Luyện thể tu sĩ.
Nhìn La Nghị đã vui vẻ tới mức quên hết trời đất, trong lòng Ôn Bình cũng thật cao hứng, hắn không nghĩ tới biện pháp Giảng Võ Hội này lại thành công như vậy. Cái này nếu như là tuyên truyền đúng chỗ, chỉ sợ cũng không cần dùng đến Bách Tông Liên Minh Hội để đột phá.
Đương nhiên, tiền đề là người của hắn đủ.
Hiện tại Bất Hủ Tông có hai người có thể giảng võ, hắn và Vân Liêu, nỗ lực giảng dạy cũng có chút cật lực.
Sau khi từ biệt La Nghị, Ôn Bình dọc theo con đường cũ trở về.
Bất quá Ôn Bình cũng không biết, khi hắn vừa đi thì người chung quanh liền bị lão bản mập hấp dẫn, kéo tới, giống như là kiến dọn nhà vậy, trùng trùng điệp điệp nhích lại gần. Nhìn xem bố cáo, vừa mừng vừa sợ, có người cao hứng tới mức nhảy cẫng lên.
- Bất Hủ Tông vậy mà mở lại Giảng Võ Hội!
- Mấy chục năm đi qua, Giảng Võ hội lại lần nữa mở rồi!
- Ta phải mau đi nói cho nhi tử biết, đây chính là cơ hội ngàn năm hiếm có. Hắn tu hành tại cái võ quán kia mấy năm còn không bằng nhận được một lần chỉ điểm của tu sĩ tông môn!
- Ta cũng phải đi nói cho nhi tử!
...
Nhất thời, toàn bộ Thanh Thủy nhai lâm vào trong biển vui mừng.
Khi Ôn Bình đi tới chân núi Vân Lam sơn, trước mắt xuất hiện số liệu để hắn vui mừng.
1552/10000.
Cái bố cáo này vừa dán ra một lát đã có thêm năm trăm người .
- Xem ra, mở Giảng Võ Hội là quyết định sáng suốt!
...
Sau khi Ôn Bình lên núi, dưới núi, trong một con hẻm nhỏ đi ra ba người. Lấy Hàn Chi Dư mặc thanh sam cầm đầu, bên cạnh hắn, còn có hai nam nhân trung niên, mặt chữ quốc, diện mạo thô bỉ, biểu lộ nghiêm túc, có chút đáng sợ.
Hàn Chi Dư dựa vào bên tường, lướt nhìn qua Thanh Thủy phố, lạnh lùng nói:
- Vốn nghĩ rằng phân hội Bách Tông liên minh tại Thương Ngô thành này có thể có chút cốt khí, thật đúng là khiến ta thất vọng. Ba ngày, vậy mà không có động tĩnh gì. Vốn còn định mượn tay bọn chúng ép Bất Hủ Tông giao ra đồ vật, không nghĩ tới đám người kia nhát gan như vậy.
Một nam nhân trung niên bên cạnh nhổ ra một ngụm nước miếng, nói:
- Nhị thúc, có lẽ là bọn họ đang chờ tên Mặc Nguyệt kia lên bàn thờ. Kế mượn tay của thúc khẳng định là không thực hiện được, chúng ta bây giờ phải làm gì? Ngồi xổm ở đây đợi sao?
Hàn Chí Dư lắc đầu, nói:
- Bên kia, thiếu chủ đã lấy được Kim Toa Diệp, cho chúng ta thời gian không nhiều lắm, hôm nay trực tiếp lên núi đi!
Nghe hai chữ "lên núi" này, hai người vội vàng nói:
- Thế nhưng thiếu chủ chỉ nói là để cho chúng ta âm thầm điều tra nội tình của Bất Hủ Tông, không có ý cho động thủ. Hơn nữa, Lê Không Sơn trước khi chết có nói qua, thực lực của tên tông chủ kia rất mạnh, hắn ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, hơn nữa phía sau còn có...
Lời còn chưa nói hết, Hàn Chí Dư đã cắt lời, lập tức mở miệng :
- Dù là phía sau hắn còn thật là có Thông Huyền Cảnh chống lưng, ta cũng không sợ, ta cũng không phải là một tên luyện thể thập tam trọng nữa!
- Nhị thúc, người đột phá rồi?!
- Nhị thúc, ngươi cái này...
Hai người thán phục một tiếng, trên mặt không giấu được sự mừng rỡ.
Hàn Chi Dư cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một chút khinh thường, đặc biệt là khi ánh mắt rơi vào trước kiếm bia kia.
- Nếu như có thể tra xét ra Thông Huyền Cảnh sau lưng Bất Hủ Tông thì không còn gì tốt hơn, không cần phiền phức thiếu chủ dẫn người tới lấy Mộc Lưu Sa, chúng ta có thể trực tiếp cầm Mộc Lưu Sa về, thiếu chủ sau khi biết khẳng định là rất cao hứng!
- Nếu như không phải?!
- Không phải... Vậy cũng không cần ta xuất thủ, các ngươi cứ đại khai sát giới đi. Dám giết người của Cực Cảnh Sơn, dù sao cũng phải trả lại huyết thù này.
Sau khi cười một tiếng dữ tợn, Hàn Chi Dư bước lên thềm đá ngàn tầng:
- Hai người các ngươi trực tiếp từ nơi này đi lên, gặp người nào giết người đó. Thẳng cho đến khi bức tên đứng sau lưng kia đi ra!
- Dạ!
- Dạ!
Hai người đồng thời ứng tiếng, trên mặt lộ nụ cười ngoan lệ, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm bờ môi trắng bệch, lại cùng nói một câu:
- Một tháng rồi chưa giết người, thật sự là ngứa ngáy tay chân a!