Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 105 - 【Vip】 Xa Tận Chân Trời, Gần Trong Gang Tấc

【VIP】 Xa Tận Chân Trời, Gần Trong Gang Tấc 【VIP】 Xa Tận Chân Trời, Gần Trong Gang Tấc

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Lúc này, Hàn Chi Dư lấy từ trong ngực ra một vật, là hai viên đá màu đỏ, lớn bằng ngón cái. Có sự long lanh của ngọc, nhưng lại không có được mỹ cảm, bởi vì bao bọc bên ngoài nó là hàng trăm đường văn tự như những con rết nhỏ.

Hàn Chí Dư lấy ra một viên, đưa tới:

- Đây là hai khối Cảm ứng thạch, nếu như có việc thì bóp nát nó, ta lập tức chạy đến!

Một người tiếp lấy một viên Cảm ứng thạch từ tay Hàn Chi Dư, thu vào trong ngực, trong lòng vội vã muốn đi lên "đại khai sát giới".

Một người khác ứng tiếng:

- Nhị thúc, ngươi yên tâm đi. Lý Giang ta sẽ giết cho bọn chúng gà bay chó nhảy, máu chảy thành sông, muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm. Đem người đứng sau lưng Bất Hủ Tông bắt tới.

Dứt lời, Lý Giang mang theo đệ đệ Lý Hà cất bước đi ra hẻm nhỏ, trực tiếp đi tới trước kiếm bia, nhấc chân giẫm lên thềm đá.

Đúng lúc này, trong Thính Vũ Các, Ôn Bình vừa mới đặt mông ngồi xuống thì bên tai truyền tới thanh âm của Ác Linh Kỵ Sĩ.

Trong câu nói mang theo một phần xúc cảm khó hiểu.

Khát vọng!

Đói khát!

Còn có một phần hưng phấn trong đó.

Hệ thống lập tức phiên dịch:

- Chủ nhân, có hai tên Luyện thể thập tam trọng lên núi. Bọn họ mang theo ác ý mãnh liệt tiến đến, linh hồn chứa đầy tội ác của chúng khiến ta thực sự thèm khát!

- Lại có người tới rồi à!

Ôn Bình uống cạn một chén trà, đem chén trà cầm trong tay đặt giữa bàn tròn. Sau đó lấy ra giấy mực, bày ra trước mặt, bắt đầu vẽ ra quy trình kế hoạch mở Giảng Võ hội.

Hắn vốn định ngồi xuống uống trà, kiểm tra thiếu sót trong kế hoạch, hiện tại xem ra, không thực hiện được rồi.

Ôn Bình nói với hệ thống :

- Ta muốn xem thông tin của của bọn chúng!

Trước mắt lập tức nhảy ra cột thông tin.

Chỉ là liếc qua, Ôn Bình liền hứng thú, quả nhiên như hắn đoán trước, hai tên Luyện thể thập trọng đến từ Cực Cảnh Sơn, đều là đại ác nhân, cho nên mới khiến Ác Linh Kỵ Sĩ diễn sinh ra cảm giác khát vọng chưa bao giờ có như vậy.

Kẻ đến khẳng định không có ý tốt, vốn muốn cho Ác Linh Kỵ Sĩ thông chết bọn hắn, Ôn Bình lúc này lại đổi ý, lẩm bẩm :

- Nếu đã đến rồi, cũng không cần vội làm gì, trước cho bọn hắn leo núi tập thể dục một hồi!

Dứt lời, Ôn Bình ngồi xuống, tay phải lấy ra nghiên mực, mang theo ý cười, bắt đầu sửa chữa bản kế hoạch.

Cùng lúc, hai người nhanh chóng lên núi, chốc lát liền khuất tầm mắt Hàn Chi Dư.

Trong tay Lý Giang cầm hai thanh đoản đao, đại khái dài bằng nửa cánh tay. Đệ đệ hắn - Lý Hà, từ sau lưng rút ra mấy thanh côn sắt, sau đó nhanh tay đem nó ráp lại, lập tức thành một cây trường thương.

Trường thương chạm mũi xuống đất, theo bước chân di chuyển mà bốc lên hỏa tinh, lại truyền ra thanh âm ma sát chói tai của kim loại.

Thời gian dần qua, cầu thang sau lưng hai người mỗi lúc một dài ra, Thương Ngô thành sau lưng cũng bắt đầu thu nhỏ. Nguyên bản thấy khu dân cư lớn bằng ngón tay cái, lúc này đã thu nhỏ bằng hạt đậu nành.

Lý Giang ngẩng đầu nhìn đỉnh núi gần trong gang tấc kia, vội vàng nói:

- Tăng tốc một chút, đừng để nhị thúc chờ sốt ruột.

Lý Hà gật đầu, cũng đi theo tăng nhanh bước chân, nguyên bản một bước vượt hai bậc nay lại một bước vượt qua bốn năm bậc. Đi tới, Lý Hà bỗng mở miệng :

- Ca, ngươi nói nếu như chúng ta giúp thiếu chủ lấy lại Mộc Lưu Sa trở về, nhị thúc sẽ ban thưởng cái gì?

- Chắc cũng không để chúng ta thiệt thòi đâu!

- Nếu như chúng ta hỏi nhị thúc muốn mạch thuật, ngươi nói hắn đáp ứng hay không?

Lý Giang nhíu mày một cái, có chút khẳng định nói:

- Đây là tất nhiên, nhị thúc hiện tại là Thông Huyền Cảnh, đã có tư cách tùy ý xem mạch thuật, hai ta là người thân duy nhất của nhị thúc, hơn nữa giúp hắn một việc lớn như vậy, hắn khẳng định là dạy cho chúng ta mấy chiêu.

- Đúng vậy! Ha ha ha!

- Được rồi, chuyện ban thưởng hiện tại ta không lo lắng, ta chỉ là đang nghĩ, ai tới đầu tiên, ai làm tốt nhất. Có khả năng là người làm tốt nhất sẽ được nhị thúc, thậm chí là được thiếu chủ ban thưởng nha!

Dứt lời, Lý Giang lập tức gia tăng cước bộ, không cho đệ đệ mình kịp phản ứng, chạy như điên.

- Ta... Ngươi chơi xấu nha!

Lý Hà không nhịn được mắng một câu, sau đó cấp tốc đuối theo.

Gió thổi qua bên người, làm lay động tóc dài cùng áo quần hai người, phong cảnh trước mắt chậm rãi biến ảo, cây cối vô cùng vô tận bị bọn họ nhanh chóng bỏ lại phía sau.

Hai người vốn nghĩ một đường giết lên, thế nhưng đi một hồi như vậy cũng không thấy một bóng người, vắng tanh như chùa bà Đanh, cảm giác hưng phấn lúc đầu dần dần giảm xuống.

Đương nhiên, nếu như chỉ là không thấy người cũng không đến mức để hai người bực bội như vậy.

Nhưng mà người không thấy, lại đi một hồi lâu trên thềm đá bất bình thường này quả thực là chán nản. Cả hai cái hợp làm một, để cho tâm tình bực bội cực kỳ, muốn chém mấy người trên núi kia vài đao.

Lý Hà dừng lại bộ pháp, quay đầu nhìn rừng rậm xung quanh, sau đó có chút khó chịu phun ra một ngụm nước miếng mắng :

- Đậu xanh rau má nó, cái thềm đá này cũng quá dài đi. Bên trên chủ điện Cực Cảnh Sơn chúng ta cũng chỉ có ba trăm bậc thôi, cái tầng thềm đá này ta đã đi mấy ngàn tầng rồi, lại chưa tới đỉnh núi.

Bất quá sau khi phóng ra hai câu nói, hắn cũng chỉ có thể cất bước chạy tiếp.

Thời gian nửa nén hương trôi qua.

Hai người còn đang chạy.

Thời gian một nén hương trôi qua.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, đỉnh núi nhìn thì gần như trong gang tấc, lại có vẻ như xa tận chân trời, bởi vì một nén hương trước cũng như thế này.

Thấy cảnh này, Lý Giang ngừng lại, đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:

- Mẹ nó, cái này còn dài bao nhiêu a!

- Ca, ngươi mệt rồi sao?

Lý Hà mặc dù cũng là đầu đầy mồ hôi, bất quá hắn tựa hồ không để ý, quay đầu liếc mắt nhìn ca ca sau lưng, lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó lại tiếp tục chạy lên, ý muốn báo thù Lý Giang chuyện lúc nãy.

Lý Giang cầm hai thanh đao, nhìn Lý Hà đang chạy thục mạng xa xa, lập tức mắng:

- Loại đầu đất, ngu như lợn này, còn chưa phát hiện ra chuyện gì sao. Cái Vân Lam Sơn này nhìn qua cao khoảng mấy trăm mét, thềm đá kiến tạo giỏi lắm là hai ngàn tầng, nhưng ta đã chạy một nén hương thời gian rồi, số thời gian này đủ để ta chạy một vòng quanh toàn bộ Thương Ngô thành.

Mặc dù hắn sinh lòng ngờ vực vô căn cứ nhưng là vẫn tiếp tục đuổi theo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này Hàn Chi Dư chờ ở dưới chân núi đã có chút hơi mất kiên nhẫn rồi. Lần thứ mười lấy Cảm ứng thạch ra xem. Chỉ cần một viên Cảm ứng thạch vỡ ra, mật vân bên trong viên hắn đang cầm sẽ quyện lại một chỗ, khi đó hắn lập tức lên núi.

Nhưng cẩn thận xem xét mấy lần đều không thấy viên đá có chút biến hóa nào, hắn có hơi bực bội, lần nữa đem nó thu lại.

- Cái này đều đã đi qua nửa canh giờ rồi, hai người bọn họ làm sao đều không có một điểm động tĩnh gì? Chẳng lẽ người sau lưng Bất Hủ Tông còn chưa xuất đầu?

Lúc này, không chỉ Hàn Chi Dư nôn nóng, hai huynh đệ phi nước đại trên thềm đá nửa canh giờ cũng trở nên phiền não dị thường. Bực bội đi qua, trong lòng hai người nổi lên một cảm giác bất ổn.

Loại cảm giác này giống như là một cây châm, đâm vào nội tâm bọn họ.

Rất đau, nhưng không thể thấy được.

Lý Hà cầm thương, quyết định dừng lại, sau khi đứng vững tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, mồ hôi hột lớn bằng hạt đậu từ cằm trượt xuống, hắn có có chút hối hận nhìn Lý Giang, hỏi:

- Ca, chúng ta đây là trúng mai phục. Cái thềm đá này đi lâu như vậy còn chưa hết a!

Lý Giang khinh bỉ nhìn đệ đệ ngu ngốc của mình, thầm nghĩ: Ngươi bây giờ mới phát hiện sao?

- Hẳn là trúng mai phục!

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

- Đã không thể đi lên, vậy liền trở về, tìm nhị thúc thương lượng đối sách.

- Được!

Gật đầu, hai người tranh thủ thời gian chạy xuống núi.

Bình Luận (0)
Comment