Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Nhưng khi hai anh em Lý Giang chạy được thời gian khoảng một nén nhang, lần nữa quay đầu nhìn lại đỉnh núi, cả hai nghệch mặt ra.
Bởi vì bọn hắn cảm thấy trong suốt một nén nhang này, dường như bản thân không hề di chuyển chút nào.
Đỉnh núi vĩnh viễn gần như vậy.
Chân núi vĩnh viễn xa như vậy.
Hậu tri hậu giác, Lý Hà lau mồ hôi, đứng bên cạnh Lý Giang, dần cảm thấy hoảng sợ, hỏi:
- Ca, chúng ta nên làm sao bây giờ?
- Bóp nát Cảm ứng thạch, để Nhị thúc đi lên cứu chúng ta. Bất Hủ Tông này quá mức tà môn, không nên ở lâu!
Đi suốt ba canh giờ không ra được, Lý Giang cũng thật sự sợ.
Dứt lời, hắn lấy ra Cảm ứng thạch, sau đó dùng lực bóp nát. Làm xong, cả người hắn vô lực ngồi bệch trên thềm đá, liếc nhìn chung quanh. Trong mắt dần dần hiện lên tơ máu.
Chân núi.
Mắt thấy sắc trời đã dần tối, thái dương trên đỉnh đầu sắp biến mất, Hàn Chi Dư thầm mắt hai đứa cháu trai nhà mình không đáng tin chút nào. Hắn dợm bước định lên núi, đúng lúc này, Cảm ứng thạch trong ngực đột nhiên run lên một cái.
Lấy ra xem thử, đường vân màu đen chằng chịt bắt đầu cuốn lại thành một khối.
Thấy một màn như vậy, Hàn Chi Dư hiểu ý cười.
Sau khi thu hồi Cảm ứng thạch, hắn cất bước phóng thẳng lên đỉnh Vân Lam sơn. Tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta có cảm giác dường như có một trận gió vừa mới vụt qua.
Thế nhưng, đi không được bao lâu, Hàn Chi Dư ngừng bước, hồ nghi nhìn hai người Lý Giang đứng cách mình hơn 10 mét. Hai tên này đang đứng tựa lưng vào nhau, lấm lét nhìn xung quanh, trong mắt mang theo sợ hãi.
- Có chuyện gì? - Cục diện này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của hắn.
Lý Giang bóp nát Cảm ứng thạch không phải là vì đã lôi ra kẻ đứng sau Bất Hủ Tông?
Thế nhưng hiện tại hai tên ngốc này đứng trên thềm đá làm gì? Đao không nhuốm máu, thương không ra khỏi lồng hấp… Hôm nay ăn chay à?
Hàn Chi Dư lạnh lùng khiển trách:
- Lý Giang, Lý Hà, hai ngươi đang giở trò quỷ gì?
Nghe có tiếng động, hai người Lý Giang đồng loạt quay đầu nhìn. Vừa thấy là Hàn Chi Dư, cả hai tựa như tìm thấy ánh sáng từ trong bóng tối, khuôn mặt tràn đầy lo lắng thoáng chốc nở nụ cười.
- Nhị thúc, cứu chúng ta!
- Nhị thúc, cứu mạng!
Hai người lớn tiếng hô.
Hàn Chi Dư ba bước làm hai bước đi tới trước mặt hai đứa cháu trai của mình, nhưng khi chứng kiến bộ dáng gà con của bọn họ, tức giận trong lòng hắn không tự giác dâng cao, hung hăng trừng mắt nhìn hai người.
Bất quá lúc này bọn Lý Giang đã cao hứng đến mức quên hết tất cả, hoàn toàn bỏ qua bộ dạng hung thần ác sát của Hàn Chi Dư. Nếu là ngày thường, bị trừng mắt như vậy, sợ là cái rắm bọn hắn cũng không dám thả.
Hàn Chi Dư nén giận hỏi:
- Chuyện đã làm như thế nào rồi?
Lý Giang vội đáp:
- Thực xin lỗi, nhị thúc. Chúng ta cũng không cố ý đâu, chúng ta căn bản là không có cơ hội lên núi. Ta cùng Lý Hà đã chạy trên bậc thềm này suốt hơn hai canh giờ, nhưng mãi vẫn không lên được đỉnh núi. Cứ luôn cách đỉnh núi một đoạn như vậy, đi xuống cũng không được, mặc kệ có chạy thế nào cũng vẫn đứng yên tại chỗ.
Nghe xong, Hàn Chi Dư tức giận mắng một tiếng:
- Ý của ngươi là ta đợi dưới chân núi suốt ba canh giờ chỉ để đợi hai ngươi chạy loạn? Một cái thềm đá có thể vậy khốn các ngươi? Diễn cũng hay quá ha!
Lý Giang sợ Hàn Chi Dư hiểu lầm, cũng sợ bị hắn trách phạt, vội giải thích:
- Nhị thúc, chúng ta không phải nói hưu nói vượn. Ngươi xem, chúng ta đổ mồ hôi như vậy, căn bản không phải giả vờ đâu. Ta thề, ta cùng Lý Hà thật sự đã chạy suốt hai canh giờ trên cái thềm đá này, nhưng mãi vẫn không ra được.
Hàn Chi Dư hừ một tiếng, hiển nhiên, hắn không tin lời nói vô căn cứ này.
Một cái thềm đá có thể vây khốn hai tu sĩ Luyện thể thập tam trọng? Chẳng lẽ nó thành tinh rồi?
Mà khoan hãy nói đá có thành tinh hay không, cho dù là thật thì sao nó lấy gì đối nghịch với hai tu sĩ Luyện thể thập tam trọng?
- Thành sự bất túc, bại sự hữu dư. Theo ta lên núi!
Dứt lời, Hàn Chi Dư lập tức hướng đỉnh Vân Lam Sơn mà đi.
Hai người Lý Giang do dự một hồi, ngẩng đầu liếc nhìn đỉnh núi, sau đó bốn mắt nhìn nhau, chần chần chừ chừ. Cuối cùng, vì e ngại Hàn Chi Dư trách cứ, cả hai quyết định nhắm mắt đưa chân.
Vừa đi, Hàn Chi Dư vừa mắng hai đứa cháu nhà mình:
- Có một chút chuyện cũng làm không xong, lại còn kiếm cái cớ hoang đường như vậy để từ chối. Chẳng lẽ cái thềm đá này có quỷ, tốn mười mấy hơi thở ta đã lên đến đây, vậy mà các ngươi lại đi vòng vòng suốt mấy canh giờ?
Bọn Lý Giang cười chua chát, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi.
Vẫn gần như trước!
…
Kỳ thật, thời điểm Hàn Chi Dư đi lên Vân Lam sơn, hắn đã hoàn toàn bỏ qua tình huống phía sau.
Có thể là vì trong đầu luôn nghĩ đến chuyện của Bất Hủ Tông, cho nên hắn không chú ý đến. Sau khi hắn rời đi, một gã nam nhân trung niên có vóc người khôi ngô đứng lên từ đỉnh một cái mái hiên.
Gã nọ hướng mắt nhìn lên núi, sau đó nhảy khỏi mái hiên, vững vàng hạ xuống mặt đất, sải chân, như một cơn gió nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ. Nửa canh giờ sau, hắn xuất hiện trong phủ thành chủ.
Thư phòng phủ thành chủ, nam nhân trung niên quỳ một gối trước mặt Hoàn Thành.
Ánh nến chập chờn, chiếu rọi khuôn mặt lạnh lùng, kiên quyết kia.
Hoàn Thành buông sách trên tay xuống, hỏi:
- Lãnh Bạch, không phải ta để ngươi đi quan sát Bất Hủ Tông sao? Vội vã chạy đến chỗ ta như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lãnh Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó dùng thanh âm trầm thấp nói:
- Đại nhân, Bách Tông Liên Minh Hội không có động tác, nhưng người của Cực Cảnh Sơn lại tìm đến Bất Hủ Tông. Ngay vừa rồi, một vị tu sĩ mạnh hơn Luyện thể thập tam trọng đã tiến lên Vân Lam sơn.
- Thông Huyền Cảnh?
Hoàn Thành đứng bật dậy, trong mắt mang theo vài phần không tưởng tượng được.
Kế đó, hắn thì thào tự nói:
- Vị Thông Huyền Cảnh này sao lại ghé qua?
Lãnh Bạch trầm mặt hồi lâu, rồi nói:
- Đại nhân, có lẽ không phải Thông Huyền Cảnh. Ty chức trộm thả ra một ít thần thức dò xét hắn. Không đoán ra thực lực cụ thể, nhưng có thể khẳng định hắn mạnh hơn so với tất cả tu sĩ Luyện thể mà ta biết.
Nghe Lãnh Bạch nói, sắc mặt Hoàn Thành vẫn nghiêm túc như cũ, hỏi:
- Một mình hắn?
- Ba người.
- Đều là Luyện thể thập tam trọng?
- Đúng, hai người trước đã lên Bất Hủ Tông được ba canh giờ, không biết tình huống như thế nào.
- Vậy tại sao ngươi không báo sớm?
- Ty chức không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ty chức ở phía sau vị cường giả của Cực Cảnh Sơn kia chỉ có hơn 10m, nếu có một chút gió thổi cỏ lay, hắn lập tức sẽ phát giác ra chỗ ẩn thân của ta.
Lãnh Bạch nói xong liền cúi đầu.
Hoàn Sơn bên cạnh lên tiếng hỏi:
- Phụ thân, chúng ta có đi hỗ trợ hay không đây?
Hoàn Thành bất đắc dĩ hít sâu một hơi, sau đó gật đầu, bất quá, ngữ điệu của hắn rất chi là “chán nản”:
- Không phải là Bách Tông Liên Minh Hội thì là Cực Cảnh Sơn, cái tên Ôn Bình này sao lại rãnh rỗi chọc toàn là đại nhân vật như vậy? Hiện tại chỉ hi vọng trong Bất Hủ Tông không có Thông Huyền Cảnh, nếu không, phủ thành chủ ta cũng không giúp được hắn.
Hoàn Sơn lại hỏi:
- Phụ thân, ta đi điều động Thần Cơ Doanh?
Hoàn Thành đáp:
- Ba gã tu sĩ Luyện thể thập tam trọng, muốn đối phó chỉ có thể điều động Thần Cơ Doanh mà thôi. Đi, gọi tất cả tu sĩ trên Luyện thể thập nhị trọng của Thần Cơ Doanh ra. Ta cùng Lãnh Bạch đên Bất Hủ Tông trước xem sao, ngươi lập tức dẫn người đến.
- Dạ!
Hoàn Sơn đáp một tiếng, sau đó lập tức chạy khỏi thư phòng.