Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 107 - 【Vip】 Đại Ô Long

【VIP】 Đại Ô Long 【VIP】 Đại Ô Long

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Sau khi Hoàn Sơn đi khỏi, một thớt Bán diện kim trang phóng thẳng về phía Vân Lam sơn, phía sau nó còn có ba thớt Bán diện kim trang đuổi theo, cùng với hơn mười thớt tuấn mã đen nhánh, rầm rầm rộ rộ xuyên qua ngõ phố.

Hoàng hôn buông xuống, tiếng vó ngựa vang tận mây xanh, cách hơn mười thước, người đi đường nghe thấy âm thanh vội né sang một bên. Dân chúng hai bên đường đều ngừng bước, ngây người nhìn từng con ngựa vụt qua. Bốn thớt Bán diện kim trang thật sự khiến cho lòng người sợ hãi.

Cuối cùng, ngựa dừng dưới chân Vân Lam sơn. Hoàn Thành từ trong mười mấy người bước ra, cất bước lên núi.

Thời điểm này đã là ban đêm, bầu trời đầy sao sáng, trên ngàn tầng thềm đá đen kịt có một tia lửa yếu ớt đang nhảy nhót.

Hàn Chi Dư cầm hỏa chiết tử trong tay, bước nhanh trên thềm đó, tiếng gió gào thét bên tay. Sắc mặt hắn lúc này còn hơn là bị bón. Bởi vì hắn rốt cuộc cũng đã ngộ ra thảm cảnh của mình: Cái thềm đá này cmn không có điểm cuối.

Đi lên trên, bao la bát ngát.

Đi xuống dưới, bát ngát bao la.

Hắn thử rời khỏi thềm đá, tiến vào rừng râm, thế nhưng cũng vẫn là bao la bát ngát.

Rõ ràng là nhìn chỉ có năm, sáu bước, thế nhưng mặc kệ hắn có bước bao nhiêu, cũng vẫn cách năm, sáu bước. Đáng sợ nhất chính là càng chạy lâu, cái khoảng cách kia hình như… Lại càng mở rộng.

Đúng lú này, Hàn Chi Dư nghe thấy có tiếng bước chân vang lên phía sau. Trên mặt hắn lập tức lộ vẻ vui mừng.

Lúc nhìn thấy ba người Hàn Chi Dư, Hoàn Thành lập tức nâng cao cảnh giác, nhất là khi cảm ứng được trong ba người có 2 tên là Luyện thể thập tam trọng, tên còn lại thì thâm bất khả trắc, tay hắn không biết từ lúc nào đã đặt lên chuôi đao bên hông.

Hắn liếc mắt nhìn Lãnh Bạch. Lãnh Bạch hiểu ý gật đầu.

Hoàn Thành chậm rãi rút đao ra, sau đó thả chậm bước chân, bởi vì người trước mắt là người của Cực Cảnh Sơn.

Hoàn Thành hỏi:

- Ba vị là bằng hữu đến từ Cực Cảnh Sơn?

Hàn Chi Dư không trả lời, mà hỏi ngược lại một câu:

- Ngươi là ai?

- Thương Ngô Thành thành chủ Hoàn Thành, không biết các hạ xưng hô thế nào?

Hàn Chi Dư khẽ cười, trên mặt lộ ra một tia giảo hoạt, sau đó nói:

- Vô danh tiểu tốt mà thôi, Hoàn thành chủ nếu có việc muốn lên núi, lão phu đành nhường bước.

Nói xong, Hàn Chi Dư phẩy tay với hai người Lý Giang.

Bọn Lý Giang lập tức né sang một bên, để trống vị trí trung tâm thềm đá.

Nghe thấy thế, Hoàn Thành vẫn đứng yên không nhúc nhích, đao trong tay càng nắm chặt hơn. Cả đám cứ đứng như vậy, không ai nói chuyện, chỉ có Hàn Chi Dư vẫn giữ nguyên tư thế mời.

Hoàn Thành trầm tư hồi lâu, sau đó cất bước đi thẳng lên phía trước.

- Đi lên!

Đồng thời ra lệnh với thủ hạ sau lưng, lúc quay đầu, liếc mặt một cái, ra hiệu “Mọi người cẩn thận”.

Hoàn Thành vốn tưởng người trước mắt có âm mưu quỷ kế gì, thế nhưng lúc bọn họ đi ngang qua, cái gì cũng không phát sinh. Hắn có hơi hoang mang, tiếp tục đi lên phía trước một đoạn, nhưng vẫn không có gì xảy ra.

Nhưng nhìn bộ dáng tươi cười của người kia, hắn cảm thấy rất không ổn, vội vàng đi thẳng lên đỉnh Vân Lam sơn.

Nhìn thấy Hoàn Thành đi một mạch không gặp trở ngại, Hàn Chi Dư lập tức nói với hai người Lý Giang:

- Thềm đá bình thường trở lại rồi, nhanh theo sau.

Hai huynh đệ Lý Giang mừng rỡ “kéo tay nhau” chạy lên đỉnh núi. Một bước bằng sáu bậc thang, đi như bay.

- Nhanh lên.

- Đỉnh núi càng lúc càng gần rồi.

Thấy bọn họ vui vẻ như vậy, Hàn Chi Dư cũng cao hứng theo.

Thế nhưng không bao lâu sao, vẻ mặt của cả ba cứng lại, đám người đi phía trước vừa mới thấy đây bỗng nhiên biến mất. Ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, rất gần, gần y hệt như lúc bọn họ vừa đuổi theo Hoàn Thành.

Điều này nói rõ… Bọn họ vẫn bị vây tại chỗ.

Thấy một màn như vậy, Lý Giang ỉu xìu:

- Lại tới nữa!

...

Hoàn Thành đi được một đoạn, nhìn lại, không thấy bóng dáng đám người Cực Cảnh Sơn đâu nữa, hắn có hơi khó hiểu.

Ngay khi hắn còn đang bận hoang mang, thì đoàn người đã đứng ở quảng trường trên đỉnh Vân Lam sơn.

Đêm tĩnh lặng, đỉnh núi cũng thập phần yên ắng, tiếng côn trùng kêu vang hòa cùng âm thanh “xào xạc” của cành lá bị gió thổi qua, tất cả đều đang nói với Hoàn Thành rằng: Chỗ này bình yên!

Con chó săn Cáp Cáp chạy đến, đi một vòng quanh hắn, kế đó, Ôn Bình bước tới.

Thấy được một màn này, trái tim đang treo cao của Hoàn Thành cũng chậm rãi rũ xuống, đại đao trên tay từ từ tra vào vỏ. Kế đó, hắn bước đến trước mặt Ôn Bình, dùng giọng điệu trưởng bối, hỏi:

- Tiểu tử ngươi không sao chứ?

Ôn Bình đáp:

- Bá phụ, sao các người lại đến đây? Ta rất tốt, vừa dạo xong một vòng tiêu thực, đang định đi ngủ đây.

Nghe Ôn Bình trả lời, Hoàn Thành cảm thấy rất bất đắc dĩ, thầm nghĩ:

- Tiểu tử này vẫn y như trước, không tim không phổi.

Người của Cực Cảnh Sơn đã tìm tới cửa rồi, vậy mà hắn còn có tâm tư đi tản bộ, thật cho là người của Cực Cảnh Sơn ăn chay?

Bất quá, nhìn thấy Ôn Bình vô tư như vậy, Hoàn Thành cũng không định trách móc, chỉ dò hỏi thêm lần nữa:

- Ngươi thật sự không có chuyện gì?

- Không có nha!

- Vậy là tốt rồi.

Hoàn Thành nhẹ nhàng thở ra một hơi, lệnh thuộc hạ sau lưng thu đao, kế đó, liếc mắt nhìn Lãnh Bạch.

Bởi lẽ Lãnh Bạch trước đó có nói với hắn, ba bốn canh giờ trước, hai vị Luyện thể thập tam trọng đã tiến lên Vân Lam sơn, nửa canh giờ trước, một vị cường giả thâm bất khả trắc cũng theo lên.

Bị nhìn như vậy, Lãnh Bạch chỉ biết xấu hổ cười cười, muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.

Hắn ngồi xổm dưới chân núi hai canh giờ, quay về phủ thành chủ cộng với bẩm báo các kiểu cũng mất hết nửa canh giờ, trong khoảng thời gian này, ai biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

Thế nhưng hiện tại, Vân Lam sơn vẫn một mảnh an bình.

Ngược lại là ba vị cường giả Cực Cảnh Sơn ở thềm đá… Quái, bọn họ đang làm gì nhỉ?

Nghĩ một hồi, rốt cuộc Lãnh Bạch cũng lên tiếng hỏi Ôn Bình:

- Ôn tông chủ, Vân Lam sơn của ngươi không có khách tới chơi à?

Ôn Bình thầm nghĩ: Rốt cuộc cũng hỏi đến điểm mấu chốt!

Nghĩ nghĩ, cuối cùng, hắn cũng đem chuyện ba người Hàn Chi Dư nói ra, nhưng lại biên thành một câu chuyện khác:

- Có nha, có ba vị tiền bối lên mượn ngàn tầng thềm đá của Bất Hủ Tông ta để chạy bộ, nói cái gì luyện lực chân, còn trả cho chúng ta mấy trăm kim nữa. Chắc còn chưa đi đâu nhỉ, lúc các ngươi lên núi có gặp bọn họ không?

- Luyện lực chân?

- Đúng vậy nha. Khoan đã, cách nghĩ của ba vị tiền bối kia đã cho ta một linh cảm mới, chạy lên chạy xuống ngàn tầng thềm đá có lẽ cũng là một phương thức tu hành đó nha. - Dứt lời, Ôn Bình bày ra nụ cười cún con ngây ngô đúng chuẩn.

Nghe Ôn Bình giải thích, da mặt Lãnh Bạch co giựt liên hồi, trong lòng càng thêm chột dạ. Một câu nói của hắn thế mà lại khiến tất cả cao tầng của phủ thành chủ phải đích thân đến đây, kết quả là sao… Dĩ nhiên là một hồi Đại Ô Long.

Không chút do dự, Lãnh Bạch trực tiếp quỳ một gối xuống trước mặt Hoàn Thành, cúi đầu nói:

- Đại nhân, ty chức biết sai.

Hoàn Thành nói:

- Đứng lên đi, chuyện này không phải do ngươi, bất quá, sau này trước khi bẩm báo cần tra kĩ. Đừng có báo loạn cả lên, nếu có lần sau, ta ắt sẽ nghiêm trị không tha.

Lãnh Bạch đáp:

- Ty chức nhất định sẽ không để chuyện này phát sinh lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment