Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 108 - 【Vip】 Ép Hỏi

【VIP】 Ép Hỏi 【VIP】 Ép Hỏi

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Sau khi nói tiếp hai câu, ánh mắt Hoàn Thành lại lần nữa đặt lên người Ôn Bình, trầm mặc một hồi, không biết suy nghĩ cái gì, một lúc sau hắn nói với thuộc hạ sau lưng:

- Các ngươi chờ ta ở đây!

- Dạ!

Đám người ứng tiếng.

Hoàn Thành tháo đao bên hông xuống đưa cho Lãnh Bạch, sau đó cất bước rời khỏi quảng trường Bất Hủ Tông, hướng về phía rừng rậm, vừa đi vừa nói:

- Xú tiểu tử, ngươi tới đây một chút, ta có lời muốn nói với ngươi!

Ôn Bình đi theo, vẫn lộ ra nụ cười ngây thơ như cũ, hỏi:

- Bá phụ, có chuyện gì vậy?

Nhưng Hoàn Thành không trả lời, đi về phía trước được hơn trăm mét, sau đó xoay người lại, đứng trong một ngách nhỏ của rừng cây, trong đêm tối nhìn chằm chằm Ôn Bình, tựa hồ muốn moi móc ra tất cả bí mật từ trên người hắn.

- Tiểu tử, ngươi bớt đem mấy cái lý do tào lao kia nói với ta, ba vị Luyện thể thập tam trọng tới đây chạy bộ tập thể dục? Bọn họ rảnh rỗi tới mức đó hay sao?

Ôn Bình nghe nói như thế, bất đắc dĩ cười một tiếng:

- Bá phụ, ta cũng rất buồn bực nha, thế nhưng sự thật chính là như vậy!

- Ít nói nhảm, nửa tháng qua, thu tu sĩ Luyện thể thập tam trọng làm trưởng lão tông môn, lại thu con gái nuôi của Hoài Không làm đệ tử Bất Hủ Tông... Còn nữa, mấy ngày trước, nhà của Bách Tông Liên Minh Hội đều bị ngươi đục ra một cái lỗ bự chà bá, lại không có người tới gây phiền phức. Hiện tại ngươi còn kiên trì nói bọn họ đến luyện chân hay sao?

Hoàn Thành nói xong, dùng cặp mắt sắc bén nhìn Ôn Bình, trước kia, nếu bị hắn nhìn như vậy Ôn Bình tất lộ ra sự lúng túng.

Nhưng bây giờ thì khác, lúc hắn ném ánh mắt qua, Ôn Bình vẫn mang theo ý cười như cũ, ánh mắt không một chút biến hóa. Điều này làm cho Hoàn Thành có chút nhìn không thấu Ôn Bình, chỉ cảm thấy Ôn Bình đã thay đổi rồi.

Lúc này, Ôn Bình hồi đáp:

- Bá phụ, ngươi không tin ta cũng hết cách, ta mặc dù là tông chủ đương nhiệm của Bất Hủ Tông nhưng cũng không có cách cản mấy vị đại thúc có chí rèn luyện thân thể kia đâu!

- Tiểu tử ngươi...?!

Hoàn Thành tức giận tới mức lắc đầu, không còn tâm tư đi hỏi thêm nữa.

- Mặc kệ ngươi!

Dứt lời, Hoàn Thành xoay người rời đi.

Ôn Bình vội vàng nói:

- Bá phụ đi thong thả, có rảnh thì tới chơi!

Đưa Hoàn Thành tới ngàn tầng thềm đá, Ôn Bình động tâm niệm, kích phát phương thốn thiên địa, trực tiếp để cho bọn người Hoàn Thành lướt qua vị trí của Hàn Chi Dư.

Hoàn Thành thấy xuống núi không gặp đám người Cực Cảnh Sơn, trong lòng khỏi nổi lên nghi hoặc, bất quá khi nghĩ tới hiện tại bí mật của Ôn Bình rất nhiều, lập tức nói với người bên cạnh:

- Lật Sơn, ngươi trở về ngăn lại Thần Cơ Doanh, bảo bọn hắn không nên tới!

- Dạ!

Một thuộc hạ bên cạnh Hoàn Thành lập tức leo lên ngựa, sau đó theo đường cũ chạy như bay.

Hoàn Thành nói tiếp:

- Lãnh Bạch, ngươi tiếp tục ngồi chờ ở đây. Nếu như Vân Lam Sơn có biến, lập tức tới tìm ta. Người của Cực Cảnh Sơn có lẽ là ngốc thật nhưng chắc chắn bọn họ muốn trả thù cho người của mình. Hôm nay đến Bất Hủ Tông, hẳn là muốn thăm dò thực lực của Bất Hủ Tông để ngày sau dễ bề hành động.

Cực Cảnh Sơn đã chết một tên Luyện thể thập tam trọng trong tay người Bất Hủ Tông, không có khả năng quên mối thù này.

Lãnh Bạch cũng hiểu rõ điểm này, cho nên hắn khẽ gật đầu, đứng tại chân núi Vân Lam sơn. đưa mắt nhìn Hoàn Thành rời khỏi Thanh Thủy nhai. Sau đó hắn quay về một ngôi nhà nhỏ bên trong khu dân cư dưới chân núi, ngồi bên cửa sổ, đưa mắt nhìn lên Vân Lam sơn trong đêm tối.

...

Chờ cho đám người Hoàn Thành xuống núi hẳn, Ôn Bình thu liễm dáng cười. Sau đó dọc theo thềm đá đi xuống, một bước liền đứng trước mặt Hàn Chi Dư. Hàn Chi Dư lúc này đang cầm đao chém lên thềm đá, biểu lộ trên khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, đồng thời hét lớn:

- Lão tử đập nát cái thềm đá khốn kiếp này!

Hiển nhiên, bậc thềm vô tận này khiến hắn thật sự là phát điên lên rồi, trong mắt tràn ngập tơ máu. Thế nhưng là mặc cho hắn dùng bao nhiêu sức lực thì thềm đá này cũng không hư hao gì, trừ việc hỏa tinh văng ra khi đao chém xuống, ngay cả một mảnh vỡ bằng móng tay mà hắn cũng không móc ra được.

Lúc còn đang thất kinh vì độ cứng của thềm đá bất bình thường này, ngẩng đầu lên, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người từ đỉnh núi đi xuống. Khi tới gần, hắn có thể thấy rõ là một thanh niên tuổi khoảng hai mươi, lập tức tức giận hướng về người vừa đến, hỏi lớn:

- Tiểu tử, ngươi là người Bất Hủ Tông?

Ôn Bình chỉ cười không nói.

Hàn Chi Dư thấy Ôn Bình không bị thềm đá khốn nhiễu, giống như là vớ được một sợi rơm cứu mạng, không quan tâm nói:

- Mang lão phu đi ra nơi này, lão phu cho ngươi một vạn, không... Hai vạn kim tệ!

Ôn Bình cười, trả lời:

- Ta đem các ngươi nhốt ở đây, sao lại dễ dàng thả ra như vậy!

Hàn Chi Dư nghe thấy lời nói của đối phương, sắc mặt đọng lại, sau đó giận dữ nói:

- Hóa ra là tiểu tử ngươi ở phía sau giở trò quỷ! Ta khuyên ngươi đừng nên hồ đồ, lập tức thả ta ra ngoài, ngươi biết ta là ai không?

Ôn Bình cười cười, phảng phất như nghe được câu nói buồn cười nhất trên thế gian này.

Hắn dùng đôi mắt đồng tình nhìn Hàn Chi Dư, bởi vì nếu như là hắn, ở thời điểm này sẽ không dùng thân phận của bản thân đi dọa địch nhân đang nắm giữ tính mạng của mình. Bởi vì dù là lai lịch của ngươi lớn tới mức nào, trước mắt cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Ôn Bình lạnh nhạt nói:

- Lão bất tử sống mấy chục năm rồi còn nói ra mấy lời ngây thơ như vậy sao? Nói đi, mục đích các ngươi tới Bất Hủ Tông là gì? Nếu như đáp án của ngươi để cho ta hài lòng, ta có thể để cho ngươi chết thống khoái một chút!

Hàn Chi Dư cũng không phải hạng người bị một hai câu nói có thể dọa sợ, tiếp tục cùng Ôn Bình khẩu chiến:

- Tiểu tử, ngươi nói lời này không sợ đau đầu lưỡi sao? Để cho Thông Huyền Cảnh sau ngươi đi ra nói chuyện cùng ta, ngươi...chưa đủ tư cách!

Ôn Bình không phải người biết kiên nhẫn, nhất là đối với địch nhân, lui lại phía sau hai bước, nói với Ác Linh Kỵ Sĩ đã sớm đứng sau lưng:

- Hai tên đằng sau, ngươi có thể chọn một trong hai!

Khặc!

Khặc!

Ác Linh Kỵ Sĩ nghe thấy có thể mở tiệc khuya, lập tức phát ra tiếng cười khủng bố.

Nghe được tiếng cười kinh khủng này, Hàn Chi Dư biến sắc, đang lúc hắn còn định nói cái gì đó, một đầu xiềng xích đỏ lòm từ bên cạnh Ôn Bình bắn tới, hắn vô ý thức né qua một bên.

Sau khi né tránh khỏi nó, hắn lộ ra vẻ đắc ý, đang muốn nói sáu chữ: "Chỉ đến như thế mà thôi", sau lưng bỗng truyền đến một tiếng hét thảm để cả người hắn run rẩy. Hàn Chi Dư quay đầu nhìn lại, bị cảnh tượng trước mắt dọa đến lui mấy bước.

Lúc này hắn mới hiểu được, hóa ra mục tiêu của sợi xích kia cũng không phải hướng về phía hắn.

- Nhị thúc, cứu ta!

Đây là tiếng kêu cứu của Lý Giang.

Lý Giang một tay nắm lấy sợi xích xuyên thủng qua bả vai hắn, một tay duỗi ra tại không trung hướng về phía Hàn Chi Dư, tựa hồ đang tìm kiếm sự trợ giúp.

Khặc!

Khặc!

Tiếng cười không hẹn lại đến.

Hai người Lý Hà và Hàn Chi Dư đang muốn tiến lên cứu người thì bị một thân ảnh xanh trắng ngăn tại trước mặt.

Hai người không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy bộ dáng kinh khủng của Ác Linh Kỵ Sĩ liền hoảng sợ, bị dọa đến lảo đảo co quắp ngã ngồi trên đất.

Khi Ác Linh Kỵ Sĩ bắt đầu thôn phệ linh hồn của Lý Giang, Lý Hà càng là bị dọa đến thét lên liên tục.

- Cứu...!

Câu nói cuối cùng của Lý Giang mới nói ra một chữ, cánh tay đã xụi lơ xuống.

Hàn Chi Dư thấy cảnh này, bị dọa đến nổi hỏa chiết tử không biết đã ném đi nơi nào, bất quá, dưới ánh sáng của lam sắc hỏa diễm, vẫn có thể thấy khuôn mặt khó coi của hắn.

Lúc này, thanh âm Ôn Bình lại tiếp tục truyền tới:

- Hiện tại các ngươi có thể nói mục đích tới Bất Hủ Tông rồi chứ?

Bình Luận (0)
Comment