Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Hàn Chi Dư chống tay đứng lên, nói:
- Nếu ta nói ra, ngươi có thể cho ta một con đường sống sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Ta có thể nói cho ngươi sự tình từ đầu tới cuối!
Ôn Bình bất vi sở động, cười nói:
- Già đầu rồi, nói chuyện cũng đừng quá ngây thơ như vậy. Ngươi nên biết, dù là các ngươi nói hay không thì cũng không thoát khỏi cái chết, chỉ là nếu như các ngươi nói ra thì có thể chết dễ chịu một chút!
Hàn Chi Dư nhắm mắt lại, tựa hồ tiếp nhận sự thật này, khẽ nói:
- Ngươi xích lại gần đâ, ta cho ngươi biết!
Ôn Bình không do dự, trực tiếp tới gần, ngay lúc hai người chỉ còn cách một bước xa, Hàn Chi Dư đột nhiên thay đổi bộ dáng, cả người trở nên cực kỳ điên cuồng, biểu lộ cũng trở nên dữ tợn.
- Giám giết cháu của ta, vậy liền đem mạng trả mạng đi!
Ầm!
Một tiếng vang lanh lảnh truyền đến.
Tại tên tay trái của Hàn Chi Dư, một cái vòng tản ra ánh sáng lam, mang theo khí tức lăng lệ. Tại bên trong vòng sáng kia lại có hàng loạt vòng sáng nhỏ khác chồng lên nhấp nhô dọc theo vòng sáng lớn kia.
Mỗi một lần trên dưới lưu động, kéo theo thanh âm vù vù yếu ớt, đó là thanh âm mạch môn rung động.
Trong nháy mắt khi Hàn Chi Dư mở ra mạch môn, từ thiên địa bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều lưu quang lam sắc, bọn chúng giống như là thủy triều, hướng phía phá mạch môn của Hàn Chi Dư mà hội tụ lại.
Cũng chính lúc này, nắm đấm Hàn Chi Dư hướng phía Ôn Bình đánh qua, khóe miệng mang theo một nụ cười đắc ý.
Khoảng cách hai bước xa, nháy mắt liền đến.
Khoảng cách gần như vậy, Hàn Chi Dư có thể nắm chắc trăm phần trăm giết chết một tu sĩ tu vi chưa đạt tới Thông Huyền Cảnh.
Hàn Chi Dư đồng thời cười nói:
- Tiểu tử, ngươi còn quá trẻ, lão phu cũng không phải Luyện thể cảnh!
Đúng lúc này, trong lòng Hàn Chi Dư bỗng nhiên hơi hồi hộp một chút.
Bởi vì hắn nhìn thấy Ôn Bình vậy mà lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Nhưng lúc này hắn cũng đã xuất quyền, không thể thu tay, ngay lúc quyền sắp đánh lên ngực Ôn Bình, nụ cười của hắn chợt đọng lại.
Bởi vì một bàn tay chỉ còn trơ xương trắng bỗng nắm lại cổ tay hắn, để nắm đấm của hắn dừng lại, liền chỉ còn cách ngực Ôn Bình một đốt ngón tay mà thôi, chỉ cần xuống thêm một tí thôi, nắm đấm của hắn nhanh hơn một tia thôi, kế hoạch của hắn liền thành công rồi.
- Tại sao lại nhanh như vậy?!
Hiện tại trong lòng hắn trừ kinh hãi ra cũng chỉ còn kinh hãi. Khoảng cách gần như vậy, hắn một Thông Huyền Cảnh muốn giết một tên tu sĩ Luyện thể, nắm đấm lại bị bắt được .
Bởi vậy, để hắn mất đi cơ hội phản kích tốt nhất.
- Không có khả năng!
Liên tục gặp khó, để Hàn Chi Dư phát điên, lam sắc mạch môn cũng run lên, cả người lần nữa bộc phát ra khí thế đáng sợ, quét ngang trong phạm vi bán kinh trăm mét, lam sắc mạch khí giữa thiên địa điên cuồng tràn vào trong mạch môn của hắn.
Ầm!
Một tiếng nổ chấn mạch vang vọng thương khung.
Lam sắc lưu quang cũng chiếu sáng nửa ngọn núi Vân Lam sơn này.
Hàn Chi Dư hội tụ mạch khí, tập trung tất cả lực lượng, hung hăng đá ra một cước, nương theo hét lên:
- Tiểu tử, còn có đồ quái vật này, các ngươi đều chết đi cho ta!
Oành!
Sóng khí màu trắng cùng lam sắc lưu quang nháy mắt tản ra bốn phía.
Khi lưu quang biến mất, trước mắt vẫn là Ác Linh Kỵ sĩ bất động, chắn trước người Ôn Bình.
Mà một cước do Hàn Chi Dư hội tụ tất cả lực lượng đá ra lại không thể rung chuyển Ác Linh Kỵ sĩ mảy may.
- Cái gì thế này?
Hàn Chi Dư cảm giác cả người đều sắp suy sụp rồi.
Một cước này của hắn, đủ để san bằng một đỉnh núi nhỏ đi.
Hắn mặc dù tưởng tượng quái vật xương trắng này rất lợi hại, nhưng lại không nghĩ tới quái vật này lại mạnh đến tình trạng như vậy, mạnh đến mức hắn dùng kích mạnh nhất cũng không thể rung chuyển nó một chút.
Thấy cảnh này, Hàn Chi Dư đã có không còn ý muốn động thủ nữa rồi. Bởi vì hắn không phải tên ngốc, làm sao lại không biết quái vật trước mặt còn mạnh hơn hắn gấp mấy lần. Một cước mà hắn vừa đá qua, cùng cảnh giới sẽ không ai dám trực tiếp dùng thân thể cản lại như thế.
Nếu như tiếp được, trừ Thông Huyền Cảnh trung kỳ, thậm chí là Thông Huyền Cảnh hậu kỳ, ngoài ra không còn khả năng khác nữa.
Nhưng mà hai cảnh giới này, không có cái nào có thể dễ dàng miểu sát hắn.
Kinh sợ thối lui vài bước, Hàn Chi Dư lắc lắc đầu, dùng giọng nói không tin tưởng nói:
- Không có khả năng! Mạnh như thế, sao lại là một vô tinh tông môn nho nhỏ?
Ác Linh Kỵ Sĩ lúc này dùng tay phải phủi phủi đầu vai của mình, giống như là đang phủi bụi bẩn vậy, có điều lúc này khung xương miệng lại căng ra rất lớn, phát ra tiếng cười âm lãnh đắc ý.
Khặc... Khặc... Khặc... !
Ác Linh Kỵ Sĩ khẽ vươn tay, từ bên hông lấy xuống xích sắt đỏ bừng, hướng phía Hàn Chi Dư quét qua.
Hàn Chi Dư thấy vậy, không để ý tới trời trăng gì nữa, mạch môn lại run lên lần nữa, cả người nổ bắn ra ngoài.
Chuồn! Đây là ý niệm duy nhất của Hàn Chi Dư lúc này.
Hắn phải sống sót trở về báo tin cho thiếu chủ, cái Bất Hủ Tông này có Thông Huyền Cảnh trung kỳ tọa trấn, thậm chí là hậu kỳ nữa là.
Muốn lấy lại Mộc Lưu Sa, cần phải phái người mạnh hơn đi ra.
Nhưng lúc này, Hàn Chi Dư vừa mới chạy ra được mấy chục mét, bên tai chợt vang lên một thanh âm.
Đó là tiếng nói của Ôn Bình.
- Thiên giai hợp nhất!
Nghe tới thanh âm này, Hàn Chi Dư liền thấy xích sắt nóng đỏ kia bỗng quấn quanh thân mình, vừa quay đầu lại liền thấy Ôn Bình đang đứng trước mặt hắn, cách vỏn vẹn ba mét, nhưng rõ ràng hắn đã chạy ra mấy chục mét rồi cơ mà.
Hàn Chi Dư tức giận mắng :
- Cái thềm đá quái quỷ gì thế này?!
Két két!
Thanh âm xích sắt trói buộc truyền tới.
Hàn Chi Dư đau đớn hét lên một tiếng, lam sắc mạch môn lúc này lại đóng lại, lam sắc lưu quang quấn quanh người hắn lúc này cũng theo đó thu liễm.
Sắc mặt của hắn còn chưa kịp biến hóa, một tay Ác Linh Kỵ Sĩ đã đem hắn nhấc lên. Khuôn mặt trơ xương trắng kia dán sát vào mặt của hắn, cười lớn.
Hàn Chi Dư nhịn đau, tức giận hét lên:
- Tiểu tử, có gan ngươi giết ta đi, xem ngươi thế nào chịu đựng lửa giận của Cực Cảnh Sơn trút xuống!
- Gian ngoan bất linh! (1)
(1) Ngu xuẩn không tả được.
Ôn Bình không muốn để ý tới tên ngoan cố Hàn Chi Dư này, mặc cho Ác Linh Kỵ Sĩ siết lấy hắn, hắn nhìn sang Lý Hà một bên, Lý Hà cũng không có tâm cảnh vững vàng như Hàn Chi Dư.
Đối mặt với cảnh nhị thúc Thông Huyền Cảnh của mình bị quái vật kinh khủng kia ngược sát, đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng nháy mắt vỡ vụn. Khi thấy ánh mắt Ôn Bình rơi vào trên người hắn, hắn lập tức lên tiếng :
- Ta nói, ta nói hết!
- Ngươi!
Hàn Chi Dư nghe thấy câu nói của Lý Hà, tức giận tới mức mắt trừng trừng như mắt trâu, vừa mới cử động liền bị Ác Linh Kỵ Sĩ tiếp tục ghìm chặt.
Ôn Bình cất bước đi tới trước mặt Lý Hà, nói:
- Nói đi, cho ngươi một cái thống khoái.
Lý Hà vội vàng mở miệng :
- Bởi vì trong tay ngươi có Mộc Lưu Sa, đồ vật này là thứ mà thiếu tông chủ chúng ta - Hàn Vấn đang cần.
- Nói tiếp.
- Mộc Lưu Sa là thiên tài địa bảo hiếm có, hơn nữa đây là đồ vật cần thiết để chế tác Tuyền Qua Đồ. Chờ lấy xong Kim Toa Diệp, thiếu chủ chỉ thiếu mỗi Mộc Lưu Sa mà thôi. Cho nên hắn nhất định sẽ tới Bất Hủ Tông, cũng nghĩ cách cầm về Mộc Lưu Sa...
Lý Hà nhanh chóng nói hết những thứ mà mình biết, Hàn Chi Dư một bên nghe được Lý Hà nói mà gầm thét liên tục.
Tuyền Qua Đồ!
Ôn Bình nghe được ba chữ này, hai con ngươi hiện lên tinh quang, sau đó lâm vào cảm xúc phấn khởi.
Đồng dạng, sau khi Lý Hà nói xong, Hàn Chi Dư cũng dãy dụa kịch liệt, tức giận hô hào, hồn nhiên không để ý tới càng dãy giụa thì xích sắt quấn càng chặt, nhiệt độ cực nóng sẽ hoàn tan nhục thể của hắn.
- Câm miệng!