Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1040 - 【Vip】 Tông Chủ, Là Ngài Sao?

【VIP】 Tông chủ, là ngài sao? 【VIP】 Tông chủ, là ngài sao?

“Không nói thì sẽ đưa ngươi đến phòng Đao Ma thị tẩm.”

Ôn Bình rất chân thành nói.

Nghe hắn nói như vậy, lông mày Diệp Vu Bình lập tức run lên, nổi giận mắng: “Vô sỉ!”

“Ngươi muốn giết ta, cho nên có dùng cách gì đối phó ngươi thì cũng không tính là quá đáng.” Ôn Bình lạnh lùng bồi thêm một câu: “Bổn tông chủ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không nói thì đánh bất tỉnh, sau đó đưa ngươi qua đó!”

“Ngươi...”

Hai mắt Diệp Vu Bình muốn phun lửa, vô thức muốn mở mạch môn ra phản kích, sau đó giật mình sửng sờ.

Mạch môn bị phong lại!

Mình bây giờ chỉ là một phế nhân thân thể tàn phế!

Đang lúc Diệp Vu Bình ngây người thì Ôn Bình quay người lại, đồng thời nói với đệ tử giữ cửa: “Đánh cho nàng bất tỉnh, đưa đến chỗ Đao Ma trưởng lão ——”

Ôn Bình còn chưa kịp nói dứt lời thì Diệp Vu Bình cắn răng gọi Ôn Bình lại: “Không phải ngươi muốn nghe sao? Ta nói!”

“Làm vậy sớm không phải tốt hơn sao.”

Ôn Bình xoay người lại, lẳng lặng nhìn xem Diệp Vu Bình muốn nói cái gì.

Vì trong sạch, Diệp Vu Bình đành phải mở miệng nói: “Vùng đất mà ngươi đang ở bây giờ là nơi chôn xương của tất cả tộc nhân của ta, cho nên ta không cho phép bất cứ ai chà đạp nó!”

“Chỉ như vậy?”

“Chẳng lẽ còn chưa đủ à?”

Nghe lý do của Diệp Vu Bình, trong lòng Ôn Bình cũng không có bất kỳ cảm tưởng gì, bởi vì cho dù làm cái gì thì người người đều có lý do của mình, có nỗi khổ tâm của riêng mình. Đối với Ôn Bình thì chỉ cần không chọc hắn, vậy thì tất cả mạnh khỏe, chọc tới hắn thì là một chuyện khác.

Dù cho ngươi có lý do chính đáng, chính nghĩa thì cũng vô dụng.

Không suy nghĩ nữa, Ôn Bình lạnh giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại Bất Hủ Tông, nhưng mà tuy sống sót nhưng cũng phải trả giá lớn. Vừa khéo gần đây có một nhóm người đi, thiếu nhân thủ trồng cây, ngươi qua đó bổ sung vào đi.”

“Nhục nhã ta như vậy, ngươi còn là nam nhân sao? Có gan thì ngươi giết ta!” Diệp Vu Bình oán hận nhìn chằm chằm Ôn Bình.

Trồng cây?

Nàng sẽ không vì mạng sống mà đi làm chuyện đê tiện như vậy.

Ở Hồng Diệp Môn, chỉ có tạp dịch thấp kém nhất mới làm chuyện này.

Nghe Diệp Vu Bình nói như vậy, Ôn Bình cũng không có dài dòng, trực tiếp quay người: “Đánh cho nàng bất tỉnh, lột quần áo, đưa đến phòng Đao Ma trưởng lão ——”

“Ngươi!”

Sau lưng, Diệp Vu Bình cắn răng nghiến lợi nói.

Ôn Bình cười đắc ý, xoay người qua chỗ khác, khôi phục biểu cảm thanh lãnh, sau đó nói: “Nếu đổi ý thì đi theo ta.”

Nhưng mà Diệp Vu Bình cũng không phải là loại người cam chịu khuất phục, mặc dù thân thể khuất phục, nhưng ngoài miệng và trong lòng cũng không có khuất phục: “Nếu có ngày nhìn thấy được ánh mặt trời, Diệp Vu Bình ta chắc chắn sẽ bầm thây ngươi và Đao Ma ngàn đao, phơi thây trăm năm!”

“Nữ nhân, ngươi nói thêm câu nào nữa, ta mất hết kiên nhẫn. Đến lúc đó đã không chỉ đơn giản là đưa ngươi đến phòng Đao Ma, ngươi có tin bổn tông chủ lột sạch ngươi diễu phố thị chúng hay không?” Ôn Bình trầm giọng nói, dùng giọng điệu chân thật đáng tin nói với Diệp Vu Bình.

Diệp Vu Bình chỉ cắn răng nghiến lợi đáp lại một chữ “ngươi”, sau đó không lên tiếng nữa, đi theo Ôn Bình tới Vân Lam Sơn.

Lúc này, trong Bất Tử Thụ Lâm, rất nhiều thiên kiêu Hồng Diệp Môn vừa đọc sách vừa thương lượng kế sách chạy trốn khỏi Bất Hủ Tông.

Cuối cùng vẫn là không cam lòng.

Dù sao ngày xưa bọn họ đều là thiên kiêu đỉnh tiêm trong Hồng Diệp Môn, trải qua tháng ngày như chúng tinh phủng nguyệt.

Bây giờ ở Bất Hủ Tông một ngày thì giống như là mười năm trong Hồng Diệp Môn!

“Lúc này, hẳn là môn chủ đã từ Vô Thượng Thành về tới rồi!” Một tên thiên kiêu của Hồng Diệp Môn bừng tỉnh đại ngộ kêu lên sợ hãi!

Nhắc đến môn chủ, trong lòng mọi người đều đã nắm chắc.

Môn chủ là một trong mấy đại cường giả thượng cảnh ở Hồng Vực, trong Hồng Vực, có mấy người có thể chống lại nàng?

Chỉ cần môn chủ trở về, nhất định sẽ đến đây cứu bọn họ, dù sao bọn họ đều là ứng cử viên tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này.

Nếu không có bọn họ, Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này, Hồng Diệp Môn sẽ không có ai đứng ra. Thế lực ngũ tinh bình thường có thể mất mặt như thế, nhưng Hồng Diệp Môn là một trong số bá chủ thì tuyệt đối không thể. Cho nên chắc chắn môn chủ sẽ dẫn người tới cứu bọn họ!

“Chắc chắn môn chủ sẽ tới cứu chúng ta.”

“Hẳn là đang ở trên đường!”

Mọi người nói đến đây thì đốn cây cũng có sức không ít.

Trong lúc đốn cây, trong mắt mọi người đều phóng ra một sợi tinh quang, tràn đây hi vọng chạy thoát khỏi chỗ này và ước mơ về tương lai.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng bước chân tới gần.

Bọn họ vội vàng im miệng, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho nhau, lần lượt tản ra. Nên đào hố thì đào hố, nên trồng cây thì trồng cây, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà bọn họ lại không nhịn được mà đưa mắt nhìn về hướng tiếng bước chân vang lên.

Chỉ thấy tông chủ Bất Hủ Tông đi tới!

Mọi người giật mình, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn người tới nữa, làm việc cũng dùng sức gấp đôi.

“Sau này ngươi theo bọn họ, nếu có gì không hiểu thì cũng có thể hỏi thăm bọn họ. Đúng, hoan nghênh ngươi chạy trốn bất cứ lúc nào, nhưng mà hậu quả tự chịu.” Dứt lời, Ôn Bình để một mình Diệp Vu Bình ở lại trong rừng, hắn thì quay người rời khỏi Bất Tử Thụ Lâm.

Giờ phút này, lửa giận trong lòng Diệp Vu Bình cháy ngùn ngụt, nhưng mà sợ Ôn Bình hủy trong sạch của nàng thật, cho nên chỉ đành dằn lửa giận xuống. Khi Ôn Bình vừa đi, Diệp Vu Bình trút giận lên gốc cây bên cạnh.

Một quyền!

Một cước!

“A —— hít ——”

Diệp Vu Bình đặt mông ngồi xuống đất, nắm tay phải co quắp ở bụng, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Cảnh tượng này khiến cho những thiên kiêu Hồng Diệp Môn đó đều cười rộ lên.

“Được lắm, một tên đần độn tới.”

“Ở Bất Hủ Tông, cho dù là một cọng cỏ cũng cứng hơn cả linh thể của cường giả Địa Vô Cấm. Người đã như vậy, nửa chết nửa sống, còn động thủ với cây cối.”

Bình Luận (0)
Comment