Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1041 - 【Vip】 Ngày Xưa Cầm Kiếm Giết Người, Ngày Nay Cầm Cuốc Trồng Cây!

【VIP】 Ngày xưa cầm kiếm giết người, ngày nay cầm cuốc trồng cây! 【VIP】 Ngày xưa cầm kiếm giết người, ngày nay cầm cuốc trồng cây!

“Thật ngốc!”

Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, càng cười càng lớn tiếng.

Lúc này, một tên thiên kiêu Hồng Diệp Môn đi tới, đồng thời lấy công cụ mà đám cường giả Địa Vô Cấm bỏ lại một bên khi rời đi để xuống dưới chân Diệp Vu Bình.

“Đàn bà thúi, tranh thủ làm việc, nếu ngươi lười biếng làm liên lụy chúng ta, chờ đêm xuống chúng ta nhất định khiến cho ngươi không chịu nổi!”

Nói xong, người đó muốn đá Diệp Vu Bình một cước, tranh thủ ép Diệp Vu Bình đứng dậy.

Dù sao đúng là lười biếng thì sẽ làm liên lụy đến mình thật.

Lần trước có người lười biếng ngủ một giấc khiến cho bọn họ chịu khổ không ít!

Bây giờ ký ức vẫn còn mới mẻ!

Nhưng mà một cước này vừa đưa tới thì bị Diệp Vu Bình đột nhiên đứng dậy bắt lấy. Diệp Vu Bình dùng sức bóp, đau đến tên thiên kiêu Hồng Diệp Môn đó kêu rên liên hồi. Dù sao cũng có thực lực Địa Vô Cấm Thượng Cảnh, cho dù lực lượng mười không còn một nhưng cũng không phải là một Trấn Nhạc Cảnh có thể chịu được.

“Ăn nói cho đàng hoàng một chút!”

Diệp Vu Bình đột nhiên đứng dậy, như một con nộ sư, trừng mắt nhìn tên thiên kiêu Hồng Diệp Môn đó.

Nàng vừa trừng mắt, rất nhiều thiên kiêu Hồng Diệp Môn đều trợn tròn mắt.

“Môn... chủ...”

“Không thể nào?”

Tuy rằng không dám tin, nhưng người trước mặt giống như như môn chủ, khí tức cũng như vậy.

Chỉ là khí tức của môn chủ không có yếu như vậy thôi.

Diệp Vu Bình nghe có người gọi nàng là môn chủ thì cũng ngẩn ra, sau đó đưa mắt nhìn mọi người, cái tay đang nắm chân của tên đó cũng buông ra.

Ánh mắt Diệp Vu Bình nhìn về phía sau nhất, sau đó gọi ra một cái tên: “Tiểu Phượng Quân!”

“Sư tôn!” Một thanh niên cực kỳ thanh tú, hốc mắt lập tức ngấn nước, rất kinh ngạc nhìn Diệp Vu Bình: “Sư tôn, là ngài thật sao?”

Khi Diệp Vu Bình nhận ra Phượng Quân.

Khi Phượng Quân hô một tiếng sư tôn.

Tia hi vọng duy nhất trong lòng mọi người vỡ nát, tuy bây giờ là ban ngày nhưng trong lòng lại tối tăm không ánh sáng.

Đúng là môn chủ!

Môn chủ cũng bị bắt tới!

Như vậy chẳng phải là Hồng Diệp Môn xong rồi?

Giờ khắc này, mọi người từ tuyệt vọng chuyển qua sụp đổ.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Sao lại như vậy được?”

Có người thống khổ cảm thán một tiếng, lui về sau mấy bước, sau đó ngồi bẹp xuống đất, che mặt khóc.

Không có hi vọng.

Bọn họ không có hi vọng.

Thời khắc này, Diệp Vu Bình thấy vẻ thất lạc trên mặt mọi người, đại khái cũng đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ, lúc này, nàng giận dữ mắng: “Nhìn các ngươi bây giờ, làm gì còn dáng vẻ của thiên kiêu tuyệt thế. Chỉ có một chút khó khăn thì khiến cho các ngươi đồi phế như vậy!”

Nhưng mà Diệp Vu Bình trách cứ cũng không có bao nhiêu thiên kiêu Hồng Diệp Môn xấu hổ, cũng không có lấy lại nhiệt huyết mà còn khiến cho bọn họ trầm trọng thêm.

Bọn họ cũng đâu có muốn đồi phế như vậy?

Nhưng mà sao mà trốn được?

Cường giả Địa Vô Cấm muốn trốn cũng bị giết. Bây giờ ngay cả môn chủ cũng thành như vậy, với thực lực của bọn họ thì một chút hi vọng cũng không có.

Giờ phút này, thân làm đệ tử của Diệp Vu Bình, Phượng Quân đã chạy đến trước mặt nàng, đỡ lấy Diệp Vu Bình, vẻ mặt chán nản hỏi: “Sư tôn, Hồng Diệp Môn mất rồi?”

Diệp Vu Bình lạnh lùng trừng nàng một cái, Phượng Quân vội vàng im miệng, đồng thời tranh thủ quỳ xuống đất: “Phượng Quân đáng chết, xin sư tôn trách phạt!”

Thấy Phượng Quân quỳ, có người hỏi: “Phượng Quân, bây giờ nàng cũng là tù nhân giống như chúng ta, ngươi còn quỳ cái gì?”

“Càn rỡ!”

Phượng Quân phẫn nộ đứng dậy, nhìn chằm chằm tên đồng môn vừa nói ra câu này.

Người đó ngượng ngùng cười một tiếng, liếc nhìn Diệp Vu Bình đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, không dám nói chuyện nữa, vội vàng cầm cuốc lên chạy qua một gốc đào đất. Vừa đào vừa hối hận không thôi.

Nếu biết trước như thế thì đã gia nhập vào Âm Dương gia rồi.

Bây giờ, hắn đã tuyệt vọng với tương lai.

Cũng tuyệt vọng với Hồng Diệp Môn.

Môn chủ cũng biến thành tù nhân, vậy hắn còn có thể có tương lai sao?

Phượng Quân vội vàng xoay người giải vây cho tên đồng môn mới ăn nói lỗ mãng đó, sợ Diệp Vu Bình sinh sát ý: “Sư tôn, Tiểu Lục vô ý nói vậy thôi, chúng ta không ngừng trồng cây cả ngày lẫn đêm ở đây hơn tháng, cho nên...”

Diệp Vu Bình khoát tay, nhắm mắt lại, tìm một có nhiều lá rụng ngồi xuống, nhắm mắt lại không nói câu nào.

Lúc này, nàng không biết nên nói gì!

Trong lòng hết sức phức tạp!

Đúng vào lúc này, Linh Doãn phụ trách trông giữ đại đội trồng cây từ trong rừng đi ra, nhìn thấy mọi người đều lười biếng thì cả giận nói: “Nếu các ngươi không muốn sống thì nói thẳng. Ta đi bẩm báo trưởng lão tông môn, đưa các ngươi lên đường!”

Linh Doãn giận dữ, mọi người kinh hoảng, vội vàng đứng dậy cầm công cụ tiếp tục làm việc, cực kỳ giống lao công lười biếng bị bắt được. Phượng Quân cũng bị Linh Doãn giận dữ mắng mỏ mà đứng dậy đi qua bên cạnh Diệp Vu Bình, cầm lấy cái cuốc, sau đó cũng đưa cho Diệp Vu Bình một cái: “Sư tôn, sống sót thì có hi vọng!”

Dứt lời, Tiểu Quân muốn dìu Diệp Vu Bình đứng lên.

Diệp Vu Bình hất tay Phượng Quân ra, mở mắt cái cuốc, lại nhìn Linh Doãn một chút, lửa giận trong lòng lại dâng lên.

Nàng chưa bao giờ nhục nhã như vậy!

Khi Diệp Vu Bình đứng dậy, Linh Doãn giận dữ mắng mỏ một câu: “Nhìn cái gì vậy, còn nhìn nữa ta móc hai tròng mắt của ngươi ra.”

Bị Linh Doãn mắng như vậy, lửa giận đang bị đè nén trong lòng Diệp Vu Bình bùng nổ trong nháy mắt, vô thức muốn mở mạch môn ra, kết quả là một lần nữa nàng nhận ra mạch môn của mình đã bị phong bế. Lúc này, nàng đang muốn vận dụng lực lượng linh thể dạy dỗ Linh Doãn nhưng lại nghe được Ôn Bình ho nhẹ một tiếng.

Ôn Bình ngự kiếm trên trời, quan sát nơi này.

Diệp Vu Bình ngẩng đầu một cái, vừa khéo đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Ôn Bình.

“Diệp Vu Bình, nhớ kỹ cho bổn tông chủ, tốt nhất là thu tính tình môn chủ của ngươi lại, ở đây không phải là Hồng Diệp Môn! Nếu còn có lần tiếp theo, không riêng gì ngươi mà còn có những người sau lưng ngươi, không một người nào có thể sống được. Dù sao Hồng Diệp Môn có rất nhiều tạp dịch trồng cây. Bọn họ chết rồi, bổn tông chủ lại phí chút thời gian đi bắt về là được!”

Bình Luận (0)
Comment