Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1042 - 【Vip】 Mãnh Nam Rơi Lệ

【VIP】 Mãnh nam rơi lệ 【VIP】 Mãnh nam rơi lệ

Dứt lời, Ôn Bình ngự kiếm rời đi.

Sau khi Ôn Bình rời đi, Diệp Vu Bình nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng buông nắm đấm xuống, tay phải chậm rãi đưa tới cầm lấy cái cuốc mà Phượng Quân đưa tới.

Ngày xưa cầm kiếm giết người.

Hôm nay cầm cuốc đào đất.

Trên trời dưới đất, khác biệt một trời một vực.

Nhưng mà chuyện đã đến nước này, còn có thể làm gì được nữa?

...

Cùng lúc đó, tin tức môn chủ Hồng Diệp Môn gia nhập vào đại đội trồng cây nhanh chóng truyền đi.

Mới đầu là một ít thành viên trong đại đội trồng cây truyền miệng, sau này không biết tại sao lại bị mấy người Hoài Diệp nghe được. Đương nhiên sẽ trở thành chủ đề bàn tán của mọi người trong lúc ăn cơm, mấy đệ tử mới nhập tông nghe được tin tức này thì suýt nữa không ăn cơm.

Hóa ra môn chủ Hồng Diệp Môn Diệp Vu Bình hoàn toàn không có chạy thoát khỏi tay Đao Ma trưởng lão mà là bị hắn bắt trở về Bất Hủ Tông.

“Bây giờ bên ngoài đều cho là môn chủ Hồng Diệp Môn chạy trốn!”

“Diệp môn chủ bước ra thượng cảnh, sắp đi vào nửa bước Thiên Vô Cấm, lại không thể trốn khỏi ma chưởng của Đao Ma trưởng lão. Đao Ma trưởng lão cũng quá mạnh!”

Mọi người cảm thán liên tục.

Sau khi ăn xong, mấy chục người lập tức kết bè kết đội đi tới Bất Tử Thụ Lâm.

Đều muốn nhìn thấy môn chủ Hồng Diệp Môn!

Môn chủ Hồng Diệp Môn cao cao tại thượng, bây giờ lại thành một thành viên trong đại đội trồng cây, đúng là nghe mà rợn cả người.

Khi mọi người đi đến ngoài bìa Bất Tử Thụ Lâm thì nghe được xa xa có người kêu lên: “Dương Bình, ngươi mau dời cây đã đốn đi, suýt nữa là đè bẹp cây giống mới trồng hôm qua rồi!”

“Dương Bình?” Diệp Vũ Mai nhướng mày, bước nhanh hơn.

Nàng nhớ tới ngày vào tông thì nhìn thấy tên tạp dịch trên bậc thang, lúc ấy nàng cảm thấy hắn rất giống Dương Bình của Dương gia!

Nhưng mà nàng cảm thấy hẳn là Dương Bình phải ở trong Hồng Diệp Môn tiềm tu, chuẩn bị cho Thất Vực Đăng Thiên Bảng hai tháng sau, cho nên nàng cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ nghe có người la như vậy, khiến cho nàng có một suy đoán lớn mật.

Lúc này, Diệp Vũ Mai bước nhanh hơn, sau đó quay đầu về hướng đám đệ tử Hồng Diệp Môn đang gian khổ vùi đầu làm việc trong Bất Tử Thụ Lâm hô một tiếng: “Dương Bình ca!”

Dương Bình đang dời cây, vô thức ngẩng đầu, sau đó lần theo hướng giọng nói vọng lại mà nhìn về phía Diệp Vũ Mai, vừa nhìn thấy thì vội vã cúi đầu xuống.

Lại là nàng!

Bây giờ, thậm chí Dương Bình muốn tự tử.

Sao ở đâu cũng gặp nàng?

“Dương Bình ca, đúng là ngươi sao!” Diệp Vũ Mai ba chân bốn cẳng vọt tới, nhưng mà Dương Bình lại liên tục lắc đầu.

“Tiểu Diệp, ngươi nhận lầm người!”

“Ngươi có thể giả hơn chút nữa không?” Diệp Vu Bình tỏ vẻ không vui.

Lúc này, những đệ tử mới nhập tông của Bất Hủ Tông cũng theo tới.

“Diệp sư tỷ, ngươi biết người này?”

Có người hỏi.

Cũng có người lập tức nhận ra Dương Bình.

“Tại Thủy Thành, Dương Bình!”

“Hắn không phải là người của Hồng Diệp Môn sao?”

“Oa, toàn bộ đều là Trấn Nhạc Hạ Cảnh, còn có Trấn Nhạc Trung Cảnh!”

Mọi người thấy một màn này thì liên tục cảm thán.

Tông chủ và trưởng lão bọn họ cũng quá độc ác, còn bắt hết thiên kiêu tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này của Hồng Diệp Môn tới.

“Khó trách, khó trách vài ngày trước Hồng Diệp Môn trắng trợn thu người, đồng thời lấy ra mạch thuật trấn phái Địa cấp thượng phẩm làm mánh lới, còn nói bảo đảm top mười Hồng Vực!”

“Giờ thì đã rõ rồi!”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Nếu để cho những người bên ngoài biết được mấy chuyện này, chắc chắn toàn bộ Hồng Vực sẽ rung động!

Giờ phút này, mọi người đều sinh ra lòng kính sợ và trung thành với Bất Hủ Tông.

Tông môn càng mạnh mẽ thì càng tốt cho bọn họ.

Tương lai có hi vọng!

Mọi người cũng ở lâu ở Bất Tử Thụ Lâm, sau khi cảm thán một phen thì vùi đầu vào tu luyện.

Náo nhiệt xem một lát là được, không cần vì nó mà làm trễ nãi thời gian tu luyện.

Khi mọi người rời khỏi đây, bởi vì có Linh Doãn ở đó nên rất nhiều đệ tử Hồng Diệp Môn chỉ có thể là giận mà không dám nói gì, nuốt nỗi nhục này xuống.

Chỉ có Diệp Vu Bình ném cái cuốc qua một bên: “Lẽ nào lại như vậy!”

Vừa quẳng cái cuốc, trong đầu Diệp Vu Bình lại vang lên câu cảnh cáo của Ôn Bình, cuối cùng chỉ đành tự nhặt cái cuốc lên, tự mình buồn phiền.

Xung quanh, đệ tử Hồng Diệp Môn thấy cảm xúc của môn chủ ổn định lại thì đều thở dài một hơi.

Bởi vì nếu như môn chủ tức giận thì người chết sẽ là bọn họ!

Bọn họ cũng không muốn chết!

“Môn chủ, ngài bớt giận.”

“Bớt giận.”

Nhưng mà có người không yên tâm lắm, vội vàng trấn an hai câu.

Nhưng mà Diệp Vu Bình vẫn không cam lòng, sau khi chịu nhục lần nữa, nàng vừa đào đất vừa tự hỏi phải làm sao mới có thể trốn đi.

Nàng đã hiểu rõ đại khái tình huống của Bất Hủ Tông, chỉ cần đi xuống chân núi thì xem như là rời khỏi Bất Hủ Tông, từ đây nhìn xuống, tối đa cũng chỉ hai trăm trượng.

Khoảng cách hai trăm trượng thôi, mặc dù bây giờ nàng bị phong bế mạch môn nhưng cũng có thể vượt qua chỉ trong mấy hơi, sau đó thoát khỏi Bất Hủ Tông.

Nhưng dưới núi toàn là cơ sở ngầm của Tẫn Tri Lâu, với trạng thái trọng thương của nàng bây giờ thì tuyệt đối không thể tránh thoát cơ sở ngầm của Tẫn Tri Lâu.

Cho nên cách tốt nhất là trốn vào trong dãy núi Tinh Kiếm Sơn, xuyên qua vô ngần rừng núi trong dãy núi Tinh Kiếm Sơn, đi đường vòng về Hồng Diệp Môn.

Tuy Tẫn Tri Lâu có nhiều cơ sở ngầm, nhưng cũng không thể xếp ở chỗ sâu trong Tinh Kiếm Sơn chứ.

Đến lúc đó chỉ cần bắt một con yêu vật Dực tộc thì có thể chở nàng thoát khỏi đây.

Trải qua mấy ngày quan sát, Diệp Vu Bình phát hiện phía sau Bất Hủ Tông đều là di tích của Lăng Tiêu Kiếm Phái, hoàn toàn không có ai, cho nên Diệp Vu Bình cho nó là con đường tốt nhất để trốn thoát!

Bây giờ thứ duy nhất không thể xác định chính là lẽ nào chỉ có một mình Linh Doãn đang trông coi bọn họ?

Bình Luận (0)
Comment