Vì lý do an toàn, Diệp Vu Bình chuẩn bị đợi thêm mấy ngày nữa.
Một lần đợi chính là một tháng!
Trong thời gian một tháng này, mỗi ngày Diệp Vu Bình đều trồng cây mà qua, hoàn toàn không có cơ hội chuẩn bị trước chạy trốn. Linh Doãn đang trông coi hắn mỗi ngày đều sẽ rời đi một quãng thời gian, khiến cho nàng có cơ hội dò xét bốn phía.
Nàng thử đi xa một lần, bay qua ba ngọn núi, cách xa khu vực của Bất Hủ Tông, nhưng mà cũng không có người phát hiện đồng thời tới ngăn cản nàng rời đi.
Đến đây, Diệp Vu Bình mới bắt đầu suy tư lấy hay bỏ.
Mình chết hay là những đệ tử đó chết, nàng chọn để những người đó chết.
Bởi vì mình vừa chết thì Hồng Diệp Môn cũng xong luôn. Đến lúc đó không chỉ đơn giản là chết mấy chục người như vậy mà sẽ có ngàn vạn người bị giết, cơ nghiệp ngàn năm của Hồng Diệp Môn cũng sụp đổ, cho nên nàng nhất định phải chạy khỏi nơi này!
Vốn định rời khỏi đó như vậy nhưng nàng lại nhớ tới đệ tử Phượng Quân của mình!
Những người khác có thể chết nhưng đệ tử của mình thì phải mang đi!
Sau khi trở về, Diệp Vu Bình lại đàng hoàng trồng cây mấy ngày, cho đến ba ngày sau, cuối cùng Diệp Vu Bình quyết định áp dụng kế hoạch chạy trốn.
Một ngày này, đêm xuống, Diệp Vu Bình thừa dịp Linh Doãn không có ở đây, nàng gọi Phượng Quân giúp nàng dọn cây đã chặt đi.
Phượng Quân nhớ tới thương thế của Diệp Vu Bình, dời được một nửa thì nói: “Sư tôn, để đệ tử dời, ngài nghỉ một lát đi!”
Diệp Vu Bình vui mừng cười một tiếng, nói: “Ta chọn ngươi cũng không sai.”
Phượng Quân nghĩ là Diệp Vu Bình đang nói chuyện chọn hắn làm đệ tử lúc trước, lập tức nở nụ cười hạnh phúc, nói: “Sư tôn mắt sáng như đuốc, thười khắc vui vẻ nhất đời này của Phượng Quân chính là khi ngài nhận lấy đệ tử. Đáng tiếc, những năm này đệ tử không có giúp được ngài, còn bị người ta đè đầu.”
Diệp Vu Bình tùy ý đối phó một câu, không có nói nữa, im lặng khiêng cây đến chỗ chất vật liệu gỗ.
Sau khi xếp gỗ xong, Diệp Vu Bình vội vàng đưa một tay bịt miệng Phượng Quân, không quan tâm Phượng Quân kinh ngạc, dẫn hắn đi sâu vào trong rừng rậm trong dãy núi Tinh Kiếm Sơn. Sau khi đi qua hai ngọn núi, Phượng Quân biết sư tôn của mình muốn làm gì.
Đó là chạy trốn!
Phượng Quân vội vàng hỏi: “Sư tôn, chỉ có hai người chúng ta sao?”
“Ta biết ngươi thiện tâm, nhưng mà vi sư không cứu được nhiều người như vậy.” Diệp Vu Bình thấp giọng nói.
Phượng Quân ngẩn ra: “Sư tôn, không phải ngài nói sẽ dẫn tất cả mọi người đi sao? Bọn họ tin tưởng ngài như vậy, xem ngài như hi vọng duy nhất...”
Diệp Vu Bình trầm mặc không có nói nữa.
Nhưng Ôn Bình đang ở trong Thính Vũ Các lại lên tiếng.
“Có một đệ tử thánh mẫu, Diệp Vu Bình ơi là Diệp Vu Bình, ngươi xem người đúng là chuẩn.” Ôn Bình buồn cười, tiếp tục xem hình ảnh trực tiếp.
Đúng là chỗ nào cũng có thánh mẫu.
Đám thiên kiêu sống trong tã lót này, đúng là không biết nhân gian khó khăn, còn tràn đầy lòng tốt.
Luôn cảm thấy thiếu một chút gì, lúc này Ôn Bình móc Truyền Âm Thạch ra: “Thi Hoa, đưa ít bắp rang đến Thính Vũ Các, càng nhanh càng tốt!”
Xem kịch chạy trốn, sao có thể không có bắp rang được?
Cùng lúc đó, Diệp Vu Bình đang muốn kéo Phượng Quân rời đi nhưng Phượng Quân vẫn thánh mẫu cố gắng khuyên Diệp Vu Bình trở về cứu những người khác.
Diệp Vu Bình biết đệ tử này của mình thiện tâm, cũng không đành lòng răn dạy, đành phải đánh ngất hắn, cõng hắn chạy vào trong núi sâu.
Thấy vẫn không có người đuổi theo, Diệp Vu Bình vừa mừng vừa sợ.
Thật tình không biết Ôn Bình đã nhìn thấy hết mọi chuyện.
Lúc này, Ôn Bình đã không còn kiên nhẫn nữa.
Liên tục vượt qua vài chục ngọn núi, trên mặt Diệp Vu Bình đang tràn đầy ý cười, bỗng nhiên kiếm vũ đầy trời xuất hiện trên đỉnh đầu, chuyện này khiến cho sắc mặt nàng xìu xuống. Cảm nhận được khí tức khủng bố của mưa kiếm trên đỉnh đầu, Diệp Vu Bình lạnh cả lòng.
Lực lượng này vượt qua thượng cảnh, thậm chí vượt qua nửa bước Thiên Vô Cấm.
“Chẳng lẽ là cường giả Thiên Vô Cấm!”
Diệp Vu Bình giật mình, nàng vừa nói xong, mưa kiếm rơi xuống.
Bá bá bá!
Trong chớp mắt, một ngọn núi bị san bằng.
Chỉ để lại một cái hố to cắm đầy kiếm và Diệp Vu Bình máu me khắp người, hấp hối.
Còn Phượng Quân, đã chết dưới vạn kiếm.
Giờ phút này, không chỉ có một mình Ôn Bình đang xem, còn có Đao Ma đang đứng trên đỉnh núi. Trong khoảnh khắc khi Vạn Kiếm Trầm Trì phát động, thật ra thì hắn đã đến, mắt thấy Diệp Vu Bình bị vạn kiếm xuyên tim, bị đâm giống như là con nhím.
Chỉ chốc lát, Đao Ma đã đi tới chỗ Diệp Vu Bình nằm, nhìn Diệp Vu Bình hấp hối bên trong Kiếm Trì, lạnh lùng cảm thán một tiếng: “Sát trận của Bất Hủ Tông có thể giết Thiên Vô Cấm, Diệp Vu Bình, tại sao ngươi phải ôm chút hi vọng chạy trốn không thiết thực đó chứ?”
Đang lúc Đao Ma chuẩn bị quay người rời đi thì Diệp Vu Bình lẩm bẩm.
“Lạnh quá ——”
Giọng nói mỏng manh giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào của Diệp Vu Bình lọt vào tai Đao Ma, khiến cho Đao Ma vốn định rời đi bỗng nhiên dừng bước lại.
Cũng khiến cho toàn thân Đao Ma run lên!
Nếu nhìn kỹ, dưới bóng đêm, tay của Đao Ma cũng đang run rẩy.
Thời khắc này, hình ảnh mà Đao Ma muốn quên đi nhưng lại khắc sâu trong đầu đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Nữ nhân lừa gạt hắn lúc trước cũng nằm trong vũng máu như thế này, dùng giọng nói cực kỳ yếu ớt hô “ta lạnh quá.”
Lần trước, hắn cứu.
Lần này...
Đao Ma không khỏi nắm chặt hai nắm đấm, dứt khoát đi tới trước hai bước, giống như muốn đi. Nhưng đi chưa được mấy bước thì lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Vu Bình trong Kiếm Trì.
Hồi ức mà hắn muốn quên nhất nhưng lại không quên được vẫn quanh quẩn trong đầu.
Giờ khắc này, nhìn Diệp Vu Bình trong vũng máu, hắn cũng cảm thấy giống như là đang nhìn nữ nhân khiến cho hắn cực yêu nhưng chỉ hận không thể giết.
Yêu bao nhiêu.
Hận bấy nhiêu.
Lúc này, một giọt nước mắt óng ánh tránh thoát khỏi nội tâm giãy dụa của Đao Ma, lặng yên từ trên khóe mắt Đao Ma trượt xuống, chảy dài trên mặt Đao Ma.
Đao Ma duỗi tay sờ một cái, nhìn trước mặt, đột nhiên giật thót.