Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1044 - 【Vip】 Có Hắn Thì Yên Tâm

【VIP】 Có hắn thì yên tâm 【VIP】 Có hắn thì yên tâm

“Giống ai không giống, lại giống như nàng! Mặc dù ta cứu ngươi, ngươi cũng không sống nổi.”

Đao Ma lạnh lùng lẩm bẩm một tiếng, sau đó nhảy xuống hố sâu, ôm lấy Diệp Vu Bình đã hấp hối.

Hắn có thể cảm nhận được máu từ trong người Diệp Vu Bình chảy ra đang thẩm thấu quần áo của mình, cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy giống như là khi ăn cơm không cẩn thận khiến cho nước canh dính vào áo mình.

Nếu như khi ăn cơm mà có người làm dinh canh lên trên quần áo hắn, khiến da thịt và quần áo của hắn tiếp xúc thân mật với nước canh thì chắc chắn hắn sẽ không chút do dự rút đao làm thịt người đó, không cần biết là đối phương cố ý hay là vô tình.

Hắn hoàn toàn không rõ, rõ ràng vô cùng chán ghét cảm giác này, nhưng lại không có ý vứt Diệp Vu Bình xuống.

Lúc này, có vẻ như Diệp Vu Bình cũng nhận ra thân thể khác thường, chậm rãi mở đôi mắt vô thần bị máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ, còn dùng giọng nói khẽ như tiếng hít thở nói: “Ta sắp chết sao?”

“Nhanh thôi, nếu ngươi thích thì ta đi chậm một chút. Ngươi có thể an tâm chết ở nửa đường!” Đao Ma lạnh lùng đáp lại một tiếng, cũng mặc kệ Diệp Vu Bình có thể nghe được hay không.

Khi cảm nhận được thân thể Diệp Vu Bình thống khổ run rẩy, còn có tiếng hít thở như có như không, có thể tan biến bất cứ lúc nào đó, Đao Ma không khỏi bước nhanh hơn.

Khi Đao Ma đặt Diệp Vu Bình lên trên giường của mình, lúc này, Đao Ma mới thở dài một hơi, đồng thời bắt đầu dùng mạch khí phong bế vết thương cho Diệp Vu Bình, cưỡng chế kéo lại một hơi cuối cùng.

Sau đó đẩy cửa muốn rời khỏi!

Nhưng Ôn Bình đến trước hắn một bước.

“Định đi tìm bổn tông chủ đúng không?” Ôn Bình hỏi.

Đao Ma ngơ ngẩn mấy hơi, bởi vì vừa rồi hắn dùng mạch khí phong vết thương của Diệp Vu Bình, trong đầu xuất hiện bóng dáng tông chủ. Tông chủ ngay cả Vi Sinh Tinh Vũ cũng có thể cứu sống, vậy thì cứu một Diệp Vu Bình hẳn là không có vấn đề gì!

“Tông chủ...”

Đao Ma đang muốn giải thích nhưng lại bị Ôn Bình cắt ngang lời.

Ôn Bình nói: “Không cần phải nói nhiều như vậy, lần này bổn tông chủ có thể phá lệ vì ngươi, tha cho Diệp Vu Bình... tóm lại, nếu thích thì to gan theo đuổi. Chúc ngươi hạnh phúc!”

“Cảm ơn tông chủ.” Đao Ma thuận thế nói tiếp, sau đó đột nhiên nhận ra được được cái gì: “Tông chủ, ngài hiểu lầm, thuộc hạ không có thích nàng!”

“Vậy thì để cho nàng tự sinh tự diệt đi.”

“Bây giờ thuộc hạ cũng không muốn nàng chết, bởi vì dáng vẻ Diệp Vu Bình trước khi chết rất giống dáng vẻ của nàng ấy khi lần đầu tiên ta gắp nàng ấy, cả câu nói đó cũng giống nhau.”

Đao Ma nói thẳng.

“Xúc cảnh sinh tình, ta hiểu... nếu ngươi muốn cứu nàng thì có thể đi tìm Tử Nhiên trưởng lão. Trong tay Tử Nhiên trưởng lão có nội tình ngàn năm của Hồng Diệp Môn, thiên tài địa bảo đếm mãi không hết, đủ để giữ lại một mạng của nàng!”

Ôn Bình chỉ một con đường sáng cho Đao Ma, bởi vì hắn sẽ không ra tay..

Hắn không có rảnh rỗi như vậy!

Tự mình khỏi động Vạn Kiếm Trầm Trì, sau đó tốn thời gian cứu Diệp Vu Bình!

Trừ phi Đao Ma thích Diệp Vu Bình thật, vậy thì hắn có thể phá lệ một lần, nếu không thì Ôn Bình sẽ không lãng phí thời gian quý giá cho người ngoài, huống hồ gì người này còn là kẻ địch.

Đao Ma nghe nói như vậy thì vui vẻ, sau đó từ biệt Ôn Bình, đi tới chỗ nơi của Tử Nhiên trưởng lão, gọi Tử Nhiên đang nghiên cứu cây dù của Diệp Vu Bình. Nói rõ ý đồ đến, Tử Nhiên cười một tiếng, sau đó đi về phòng, bắt đầu tìm kiếm thiên tài địa bảo.

Cuối cùng nàng tìm được một đóa hoa trong đồng thiên tài địa bảo bề bộn, một đóa hoa như bị ngâm máu tươi ngàn năm.

“Vô Sinh Hoa, chỉ cần không phải cường giả Thiên Vô Cấm thì chỉ cần còn lại một hơi là có thể dùng nó kéo người đó từ địa ngục về.” Tử Nhiên đưa hộp ngọc chứa Vô Sinh Hoa cho Đao Ma, sau đó lại nói: “Đao Ma trưởng lão, anh hùng cứu mỹ nhân, diệu quá thay!”

“Không phải...”

Đao Ma hết đường chối cãi!

Tử Nhiên vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, lặp lại câu “ta hiểu” hai lần, sau đó cũng không có dài dòng với Đao Ma nữa, từ biệt Đao Ma, đi về tiếp tục nghiên cứu cây dù của Diệp Vu Bình.

Đao Ma cầm lấy Vô Sinh Hoa, đột nhiên có chút không muốn cứu Diệp Vu Bình.

Diệp Vu Bình?

Đưa tới cửa hắn cũng không cần!

Hắn chỉ không muốn để cho Diệp Vu Bình chết thôi, cũng không phải là anh hùng cứu mỹ nhân!

Đao Ma hắn có đánh chết cũng không làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân!

Sau khi trở lại chỗ ở, Đao Ma dùng mạch khí khống chế Vô Sinh Hoa lơ lửng trên không trung, sau đó chậm rãi đưa dược lực của Vô Sinh Hoa vào trong thân thể Diệp Vu Bình.

Với thân thể Diệp Vu Bình, chắc chắn không thể trực tiếp ăn Vô Sinh Hoa, cho nên chỉ có thể hấp thu Vô Sinh Hoa từng chút một.

Lúc này, Ôn Bình đứng bên ngoài khu ký túc xá, như có điều suy nghĩ, nhìn Đao Ma cứu Diệp Vu Bình trong phòng: “Đao Ma, tình yêu sẽ khiến cho cho đao của ngươi trở nên chậm, hi vọng ngươi đừng lún vào nữa. Diệp Vu Bình chính làkẻ địchd của Bất Hủ Tông!”

Nếu Đao Ma sinh ra tình cảm với Diệp Vu Bình thật, vậy thì rất có thể sẽ giẫm lên vết xe đổ.

Đương nhiên, Ôn Bình vẫn ủng hộ Đao Ma một trăm phần trăm.

Chỉ sợ Diệp Vu Bình không chịu buông bỏ thù hận, nhất định phải cá chết lưới rách với Bất Hủ Tông, đứng ở mặt đối lập với Đao Ma.

Khi một hơi gió mát quất vào mặt, Ôn Bình không suy nghĩ nữa, trực tiếp rời khỏi khu ký túc xá, tiếp tục quá trình tu luyện của mình.

Trước đó vài ngày, khi giết đám người Thiên Quân, Ôn Bình biết, không bước vào Địa Vô Cấm là không được. Giết Thiên Quân thì chẳng khác nào khai chiến với U Quốc, bây giờ sạp hàng của Bất Hủ Tông lại trải lớn như vậy, không có một tồn tại mạnh mẽ tuyệt đối để trấn tông thì rất nguy hiểm.

Chỉ khi bước vào Địa Vô Cấm, sau đó đi địa ngục vong linh tìm kiếm một sinh vật vong linh Thiên Vô Cấm thì mới có thể giải quyết vấn đề trước mắt.

Bình Luận (0)
Comment