Sau khi Ôn Bình rời đi, liên tục ba ngày, Đao Ma đều đang dẫn dắt dược lực của Vô Sinh Hoa cho Diệp Vu Bình, cho đến khi Diệp Vu Bình có thể hít thở đều đặn thì Đao Ma mới ngừng lại được, đồng thời chuẩn bị đem để cánh hoa cuối cùng của Vô Sinh Hoa vào trong miệng Diệp Vu Bình.
Đang chuẩn bị làm như vậy thì Diệp Vu Bình đột nhiên rên rỉ một tiếng, lại chậm rãi mở mắt ra. Khi nhìn thấy được ánh sáng, lại cảm nhận được mình không có chết, Diệp Vu Bình quá đỗi vui mừng, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy.
Mặc dù không chết nhưng tương đương với một người thực vật!
Ngoại trừ con mắt, môi và đầu óc có thể hoạt động thì những bộ phận khác hoàn toàn không động đậy được.
Lúc này, một bóng người che khuất ánh sáng trước mắt nàng, Diệp Vu Bình vô thức híp mắt, nhìn mặt đối phương.
Nhưng mà trước mắt hoàn toàn mơ hồ!
Mắt có thể mở ra, nhưng lại không nhìn rõ được!
“Ngươi là ai?”
Diệp Vu Bình yếu ớt hỏi.
Đao Ma lạnh lẽo nhìn Diệp Vu Bình, sau đó trầm giọng nói: “Nếu không muốn chết thì há miệng ra, nói nhảm nữa ta một đao tiễn ngươi lên đường!”
Thời khắc này, trong đầu Diệp Vu Bình chỉ có hai luồng suy nghĩ.
Là hắn đã cứu ta?
Giọng nói này thật dễ nghe!
Trong lúc mơ màng, Diệp Vu Bình chậm rãi há miệng ra, ăn cánh Vô Sinh Hoa mà Đao Ma đút vào trong miệng nàng.
Cánh Vô Sinh Hoa trôi qua cổ họng, đi xuống dưới bụng, Diệp Vu Bình lập tức cảm nhận được một luồng dược lực mênh mông lưu chuyển trong thân thể.
“Tạ ơn.”
Diệp Vu Bình hơi nhếch đôi môi trắng bệch, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bóng người mơ hồ trước mắt, đột nhiên cảm thấy yên tâm.
Có hắn thì yên tâm!
Trong vòng nửa tháng sau đó, Đao Ma ngoại trừ tu hành thường ngày thì những thời gian khác đều đùng để chăm sóc Diệp Vu Bình.
Đương nhiên, đây cũng không phải là ý muốn của hắn.
Chỉ vì giường bị Diệp Vu Bình chiếm lấy ngủ, hắn chỉ có thể ngủ ở ghế sô pha ngoài phòng, cho nên thường xuyên nghe được tiếng rên đau nhức của Diệp Vu Bình. Diệp Vu Bình giống như là cố ý, chỉ cần hắn không đi vào thì sẽ rên rỉ không ngừng.
Khi Đao Ma đi vào thì nàng cười, nằm im.
“Ta thấy không phải linh thể của ngươi bị thương mà là đầu óc hỏng.” Mỗi lần Đao Ma đến thì đều vô cùng khó chịu.
Nhưng mà Diệp Vu Bình lại mỉm cười ngọt ngào, nghe Đao Ma nói chuyện. Khi có thể tự nhiên nói chuyện, Diệp Vu Bình bắt đầu muốn trò chuyện với Đao Ma.
“Ngươi có thể an tĩnh dưỡng thương mà đừng có nói nhảm nhiều như vậy hay không!” Thường thì những lúc như thế này thì Đao Ma sẽ sập cửa đi ra.
Khi Đao Ma đóng sập cửa đi ra, Diệp Vu Bình sẽ bắt đầu tưởng tượng thời khắc khi ánh mắt khôi phục lại.
Nàng vô cùng muốn biết người vẫn luôn chăm sóc cho mình là người có dáng vẻ như thế nào.
“Cho dù là có dáng vẻ như thế nào thì chắc chắn sẽ đẹp trai hơn Đao Ma và tông chủ Bất Hủ Tông đáng đâm ngàn đao đó!”
Diệp Vu Bình mỉm cười, nhắm mắt lại, tiếp tục tưởng tượng.
...
Thời gian từng chút trôi qua.
Mắt thấy chỉ còn mười một ngày nữa là Thất Vực Đăng Thiên Bảng bắt đầu, Vân Liêu làm xong nhiệm vụ tông môn, từ bên ngoài về.
Sau khi về tới, Vân Liêu chuẩn bị đi vào Đệ Ngũ Thế Giới một lần cuối, nhưng mà trước khi đi vào, Ôn Bình gọi Vân Liêu vào Thính Vũ Các.
Vân Liêu hỏi: “Tông chủ, có chuyện gì vậy?”
Ôn Bình nói: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lần này ngươi đi vào Đệ Ngũ Thế Giới thì đủ để luyện hai hệ ma pháp tam giai nước, thổ còn lại đến viên mãn. Nhưng mà chắc hẳn ngươi cũng biết, Thất Vực Đăng Thiên Bảng có yêu, cũng có người, yêu thể của và linh thể của bọn họ đều hơn xa ngươi. Cho nên vì bảo hiểm, ngươi đi mua một cây chổi ma pháp, phòng ngừa vạn nhất.”
“Tông chủ, ta có pháp thuật phòng ngự.” Vân Liêu đáp.
Ôn Bình nhắc nhở: “Không nên khinh thường, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đệ nhất Hồng Vực tuy quan trọng, nhưng nếu ngươi xảy ra bất trắc thì chính là tổn thất lớn với Bất Hủ Tông. Mà ta cũng mất một trưởng lão tài giỏi như người.”
“Tông chủ, thuộc hạ đã rõ. Vừa khéo trước đó vài ngày Diệu Âm xem phim xoạt ra hai cây chổi ma pháp, lát nữa ta đi tìm nàng mua một cây.” Giờ phút này, trong lòng Vân Liêu ấm áp, chuyện này cũng khiến cho hắn càng thêm quyết tâm đoạt được đệ nhất Hồng Vực.
Vì tông chủ, cúc cung tận tụy!
Vì Bất Hủ Tông, chết thì mới dừng!
“Đi thôi.”
Ôn Bình vỗ vỗ vai Vân Liêu, đưa tiễn Vân Liêu.
Khi đưa Vân Liêu đi, Ôn Bình lại gọi Dương Nhạc Nhạc vào Thính Vũ Các.
Đối với thân là đại sư huynh Dương Nhạc Nhạc, đương nhiên Ôn Bình cũng sẽ không để cho hắn nhàn rỗi, dù sao hắn cũng tu luyện ma pháp cấm kỵ tam giai thuộc tính lôi, sức chiến đấu rất mạnh. Nhưng mà Ôn Bình không có ý định để cho Dương Nhạc Nhạc quang minh chính đại tham dự chiến đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Hồng Vực.
Ôn Bình chuẩn bị để cho Dương Nhạc Nhạc đi vào mấy khu vực nhỏ khác, đến cướp lấy đệ nhất, thuận tiện học hỏi kinh nghiệm, đồng thời để cho Dương Nhạc Nhạc lắng đọng một phen. Dương Nhạc Nhạc vì thiên phú tinh thần lực không tồi cho nên một bước lên trời nhưng đồng thời vấn đề của Dương Nhạc Nhạc cũng là nó.
Quá trẻ tuổi!
Mới có mười sáu tuổi thôi!
Trẻ tuổi tài cao, dễ sinh lòng tự phụ.
Gần đây Ôn Bình mới phát hiện ra vấn đề này, trong vô thức, Dương Nhạc Nhạc đã để lộ ra kiêu ngạo vốn không nên có.
Hắn vẫn cảm thấy người có thể ngông nghênh nhưng không nên kiêu ngạo.
Đang nghĩ ngợi thì giọng Dương Nhạc Nhạc vang lên bên ngoài Thính Vũ Các: “Đệ tử Dương Nhạc Nhạc, bái kiến tông chủ! Tông chủ, ngài có ở đây không?”
“Đi vào đi.”
Ôn Bình đáp.
Khi Dương Nhạc Nhạc cười đi vào, Ôn Bình dò hỏi: “Tinh thần lực tu hành tiến triển như thế nào?”
“Tông chủ, ta cảm thấy hẳn là không được bao lâu thì có thể bước vào giai đoạn thứ hai. Nhiều nhất là nửa năm!” Dương Nhạc Nhạc tự tin trả lời.
“Tiến triển không tệ.” Ôn Bình tán thưởng một tiếng, còn nói: “Nếu đã như vậy thì bổn tông chủ cho ngươi một nhiệm vụ.”