Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1046 - 【Vip】 Trước Giờ Thất Vực Đăng Thiên Bảng (2)

【VIP】 Trước giờ Thất Vực Đăng Thiên Bảng (2) 【VIP】 Trước giờ Thất Vực Đăng Thiên Bảng (2)

“Tông chủ, xin ngài nói!”

Dương Nhạc Nhạc vui vẻ.

Có nhiệm vụ thì có ban thưởng!

Ôn Bình nói: “Ngày mai ngươi đi Kình Thiên Vực, đoạt lấy đệ nhất Thất Vực Đăng Thiên Bảng ở Kình Thiên Vực, nếu không lấy được đệ nhất thì trong vòng ba năm ngươi không có tư cách tranh đoạt cơ hội đi vào Hải Niệm Các.”

“Không phải chứ!”

Trong nháy mắt, vẻ mặt Dương Nhạc Nhạc sụp đổ.

Thất bại, trừng phạt quá nặng.

Ba năm không được vào Hải Niệm Các, vậy chẳng phải là tu hành tinh thần lực sẽ bị trì trệ ba năm?

Ôn Bình trầm giọng nói: “Sáng sớm ngày mai, bổn tông chủ tự mình đưa ngươi đi Kình Thiên Vực. Đến Kình Thiên Vực thì không được phép lộ ra thân phận đệ tử Bất Hủ Tông của mình, còn tên gì, từ đâu tới, khi về ngươi tự mình suy nghĩ.”

“Tông chủ, chỉ có một mình ta sao?”

“Nếu không thì sao? Người còn muốn đem nhà, đem người theo?”

Lúc này, Ôn Bình trừng Dương Nhạc Nhạc một cái.

Dương Nhạc Nhạc ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó vẻ mặt như khổ qua chấp nhận.

“Đi chuẩn bị đi.” Ôn Bình đưa tay một cái, trận pháp của Thính Vũ Các đưa Dương Nhạc Nhạc ra khỏi Thính Vũ Các, sau đó nghe Dương Nhạc Nhạc kêu rên ở bên ngoài Thính Vũ Các, khiến cho Ôn Bình cảm thấy buồn cười, dùng trận pháp truyền âm nói: “Ngươi là đại sư huynh, nhớ cho kỹ cái này!”

Dương Nhạc Nhạc gật đầu, vội vàng chạy về khu ký túc xá.

Ngày mai phải đi, phải nhanh đi tạm biệt Triệu Tình, gặp nhau một chút!

Sau khi Dương Nhạc Nhạc đi, Ôn Bình lại thông báo cho Đào Nương, để nàng chuẩn bị một chút, cũng đi Kình Thiên Vực. Nhưng mà Ôn Bình quyết định giữ bí mật chuyện Đào Nương đi Kình Thiên Vực, bởi vì không thể để cho Dương Nhạc Nhạc biết có người âm thầm bảo hộ hắn.

“Đào Nương, sau khi từ Kình Thiên Vực trở về, bổn tông chủ ban thưởng ngươi mười viên yêu đan đỉnh tiêm, giúp ngươi bước vào trung cảnh.” Ôn Bình hứa hẹn.

Đào Nương vui vẻ, vội vàng nói: “Đa tạ tông chủ!”

Nói chuyện ban thưởng xong, Ôn Bình lại dặn dò một câu: “Dù sao thì Dương Nhạc Nhạc chỉ là một đứa nhỏ, cho nên nếu như không có nguy hiểm đến tính mạng thì nhất định đừng ra tay giúp hắn.”

Đào Nương ngơ ngác một chút.

Chỉ là một đứa nhỏ cho nên không chết thì sẽ không giúp?

Đào Nương cũng không dám phỏng đoán tâm tư Ôn Bình, gật đầu đáp: “Tông chủ, ngài yên tâm, Đào Nương tuyệt đối chỉ ra tay khi hắn sắp chết!”

“Vậy thì đi chuẩn bị một chút đi, ngày mai xuất phát.” Ôn Bình nói xong thì cất Truyền Âm Thạch, bắt đầu suy tư nên chuẩn bị những gì cho Thất Vực Đăng Thiên Bảng.

...

Cùng lúc đó, trong Hồng Diệp Môn.

Diệp Vu Bình đã mất tích hơn một tháng, nhưng mà chỉ có tầng lớp cấp cao trong tông môn biết chuyện này.

Sau khi Bất Hủ Nhật báo tuyên bố Diệp Vu Bình tung tích không rõ, không được mấy ngày thì tầng lớp cấp cao trong Hồng Diệp Môn tuyên bố môn chủ Hồng Diệp Môn đã trở về, hơn nữa còn đang bế quan xông vào nửa bước Thiên Vô Cấm. Cho nên trên dưới toàn tông trở nên sục sôi, không có xảy ra rối loạn.

Mắt thấy Thất Vực Đăng Thiên Bảng sắp bắt đầu mà vẫn không có tin tức của Diệp Vu Bình, rất nhiều phó môn chủ bắt đầu hoảng hốt.

Trừ bọn họ lòng nóng như lửa đốt ra thì Cực Thiên Phong Tâm đang ở trong Hồng Diệp Môn cũng hết sức lo lắng và phẫn nộ. Cực Thiên Phong Tâm vô cùng lo lắng cho tình hình của Diệp Vu Bình bây giờ, thậm chí còn vận dụng thân phận đệ tử của Vực Chủ cho người tìm kiếm Diệp Vu Bình. Nhưng khi hoàn toàn không tìm được tung tích của Diệp Vu Bình thì Cực Thiên Phong Tâm cực kỳ phẫn nộ, lập tức gom Bất Hủ Tông và Đao Ma đã đả thương Diệp Vu Bình vào danh sách nhất định phải diệt trong tương lai.

Những ngày này, Lặc Khánh thấy Cực Thiên Phong Tâm không bình thường, thường xuyên mất hồn mất vía, nhiều lần khuyên nhủ: “Cực Thiên, Thất Vực Đăng Thiên Bảng sắp bắt đầu, bây giờ không được phân tâm!”

Cực Thiên Phong Tâm nhiều lần gầm thét: “Bất Hủ Tông, nếu để ta gặp được các ngươi ở Thất Vực Đăng Thiên Bảng thì chắc chắn Cực Thiên Phong Tâm ta sẽ giết các ngươi!”

Với thực lực của hắn bây giờ thì không làm gì được Đao Ma, cho nên Cực Thiên Phong Tâm quyết định giết sạch đệ tử Bất Hủ Tông, dùng để báo thù chuyện Bất Hủ Tông làm tổn thương người hắn yêu!

“Sư huynh, Phong Tâm có một chuyện muốn nhờ!”

“Ngươi nói.”

“Ta muốn mời các ngươi đại biểu cho Hồng Diệp Môn tham gia chiến đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng.”

“Các ngươi?”

“Đúng, còn những sư huynh khác nữa.”

“Sư đệ, như vậy không hợp quy củ!”

“Mặc dù đây là lần đầu tiên Phong Tâm cầu người nhưng cũng sẽ không quá đáng. Chỉ cần chư vị sư huynh giúp ta giết sạch đệ tử Bất Hủ Tông là được.”

“Như vậy sao, vậy thì được.”

Nói xong, một ngọn núi bạch tinh nhỏ ầm ầm xuất hiện trước mắt Cực Thiên Phong Tâm, hóa thành một đống tàn cốt không có tác dụng gì.

Hôm nay, Cực Thiên Phong Tâm dùng năm trăm ngàn bạch tinh đưa tin, thề giết các đệ tử dự thi của Bất Hủ Tông!

...

Bất Hủ Tông.

Thời gian từng chút trôi qua, Thất Vực Đăng Thiên Bảng sắp mở ra.

Ôn Bình đang chuẩn bị cho Thất Vực Đăng Thiên Bảng, đồng thời quyết định chuyến này sẽ tự mình dẫn đội. Ngoại trừ người tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này, tất cả những người khác đều phải ở lại giữ Bất Hủ Tông, dự phòng Già Thiên Lâu bên Hồ Thiên Địa.

Cứ như vậy, tiến có thể công lui có thể thủ.

Đến ngày cuối cùng, Ôn Bình triệu tập tất cả đệ tử đến trước chủ điện, quyết định thời gian xuất phát là sáng sớm ngày mai, đồng thời kêu bọn họ cẩn thận chuẩn bị.

Đối với Ôn Bình thì đi đến chỗ chiến đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng khá là đơn giản.

Bây giờ vấn đề là Thất Vực Đăng Thiên Bảng do U Quốc tổ chức, hắn vừa giết đám người Thiên Quân của Cực Sinh Điện, bây giờ đi tới đó có phải là tự chui đầu vào lưới hay không.

Bất Hủ Tông đã không giống trước kia, trước kia còn có thể ẩn nấp, điệu thấp một chút là được.

Bây giờ Bất Hủ Tông cây to đón gió, giấu cũng giấu không được.

Trước khi đi, Ôn Bình hỏi thăm Trần Hiết lần nữa: “Trần trưởng lão, đối với chuyện đám người Thiên Quân chết, bây giờ Cực Sinh Điện còn chưa có động tĩnh gì sao?”

Bình Luận (0)
Comment