“Nhưng mà nói tóm lại thì con đường chúng ta phải đi còn rất dài, bây giờ còn chưa đủ để chống lại U Quốc.” Ôn Bình thu tầm mắt lại, sau đó phóng tinh thần lực ra.
Đang lúc Ôn Bình chuẩn bị dò xét xem xung quanh đây có bao nhiêu cường giả từ trung cảnh trở lên thì thấy rất nhiều người bắt đầu chỉ trỏ bọn họ.
Bởi vì trong số những đệ tử mà Bất Hủ Tông thu, mặc dù không phải thiên kiêu đỉnh tiêm ở Hồng Vực nhưng cũng là thiên kiêu đỉnh tiêm trong một tông hoặc một thành, người biết bọn họ cũng không ít, nhất là gần đây Bất Hủ Tông thanh danh lan xa, mấy thiên kiêu gia nhập Bất Hủ Tông này cũng được nhiều người quan tâm.
“Đến rồi đến rồi! Bọn họ tới!”
Khi phát hiện người Bất Hủ Tông, một tên cường giả Địa Vô Cấm cũng ngừng bay lượn trên không trung, sau đó hắn và các đệ tử sau lưng nhìn mọi người tỏng Bất Hủ Tông đang đi tới Đăng Thiên Thành.
Mà những người hai bên đường thì ở xa xa, vừa đi vừa nghỉ, nhìn mọi người trong Bất Hủ Tông, bàn tán không thôi.
“Vốn cho là bọn họ không dám tới, không ngờ ngày cuối, bọn họ lại xuất hiện bên ngoài Đăng Thiên Thành! Bất Hủ Tông không sợ Vực Chủ thật sao? Bọn họ đã giết người của Cực Sinh Điện!”
“Ngươi ngốc hả, ngươi không có phát hiện bây giờ Cực Sinh Điện một chút động tĩnh cũng không có sao? Chỉ sợ là tạm thời không có ý định làm gì Bất Hủ Tông. Bây giờ ta chỉ hiếu kỳ, không biết là vị yêu nghiệt nào mà Bất Hủ Tông dám nói bảo đảm hắn đệ nhất Hồng Vực.”
“Ta lại cảm thấy ngươi mới ngốc. Các ngươi tin thật? Tạm thời không bàn đến chuyện thật hay giả. Ngươi có biết mấy ngày trước xảy ra chuyện gì không?”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Mấy ngày trước sao vậy?”
“Cực Thiên Phong Tâm tuyên bố trước mặt mọi người, muốn giết chết toàn bộ Bất Hủ Tông tham dự Thất Vực Đăng Thiên Bảng.”
“Cực Thiên Phong Tâm, hắn không phải là đệ tử của Vực Chủ sao? Hắn làm sao vậy?”
“Các ngươi còn không biết hả? Cực Thiên Phong Tâm đại biểu cho Hồng Diệp Môn tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này! Có hắn, có ai trong Hồng Vực dám nói có thể thắng hắn? Hơn nữa bây giờ hắn muốn nhằm vào Bất Hủ Tông, Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này, sợ là Bất Hủ Tông sẽ nửa bước cũng khó đi. Còn nói đệ nhất Hồng Vực.”
Nghe nói như vậy, mọi người xôn xao.
Sau khi kinh ngạc, bọn họ vẫn không ngừng bàn tán về Bất Hủ Tông, tình cờ còn nhắc tới Hồng Diệp Môn.
Cứ như vậy, bọn họ vừa tán gẫu vừa đi vào trong Đăng Thiên Thành, lan truyền tin tức Bất Hủ Tông tới.
Cùng lúc đó, Vân Liêu đi sau lưng Ôn Bình chê cười: “Tông chủ, xem ra có thể nói là Bất Hủ Tông chúng ta được vạn chúng chú mục.”
Ôn Bình không thèm để ý chút nào, đáp: “Chỉ là bắt đầu thôi.”
Vân Liêu thấp giọng dò hỏi: “Tông chủ, có cần gọi Trần trưởng lão tra Cực Thiên Phong Tâm này một chút không? Dù sao hắn cũng là đệ tử của Vực Chủ.”
“Nếu gặp được thật, nếu hắn dám có sát ý thì ngươi giết chết hắn là được. Không cần biết hắn là ai, cũng không cần biết hắn có thân phận gì, suy cho cùng thì hắn chỉ là một đệ tử thôi. Ngay cả cường giả Địa Vô Cấm của Cực Sinh Điện mà chúng ta còn giết, còn sợ một đệ tử của Vực Chủ như hắn sao?” Ôn Bình nói câu này, không chỉ là dành cho Vân Liêu mà còn muốn nói cho các đệ tử sau lưng nghe.
Thấy tông chủ đã nói như vậy, trong lòng mọi người càng nắm chắc hơn.
Cực Thiên Phong Tâm?
Ngươi dám đến thì ta dám liều mạng với ngươi!
Không cần biết ngươi có phải là đệ tử của Vực Chủ hay không.
Cuối cùng, đối với sinh mệnh của người tu luyện, thật ra thì bốn mươi tuổi không xem là có tuổi. Bây giờ là khoảng thời gian bọn họ huyết khí phương cương, ở cái tuổi này, nghe được có người muốn tuyệt sát bọn họ thì sao bọn họ lại không buồn nộ, không muốn trả đũa?
Không lâu sau, đoàn người Ôn Bình cũng đi vào trong Đăng Thiên Thành. Tìm kiếm một chỗ dừng chân trên đường phố rộn ràng.
Tìm kiếm điểm dừng chân, thứ nhất là vì an toàn.
Thứ hai là vì có thể nghỉ ngơi một chút.
Bởi vì ngày mai sẽ bắt đầu đấu vòng loại Thất Vực Đăng Thiên Bảng.
Đối với đấu vòng loại, không thể không nói tới, căn cứ Trần Hiết nói thì đấu vòng loại sẽ bắt đầu một lần đại thanh tẩy, loại ra bảy phần mười người tham dự.
Mười còn lại ba, đối với đấu vòng loại thì tỉ lệ đào thải như thế này có thể nói vô cùng cao.
Sau khi tìm được khách sạn ở lại, Ôn Bình lại căn dặn một câu: “Đối với các ngươi, tranh tài sẽ không có bất cứ áp lực gì, dù sao các ngươi không cần phải liều mạng tranh đệ nhất Hồng Vực. Nhưng bây giờ các ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, từ giờ trở đi tất cả đều phải nghe theo sắp xếp của Vân trưởng lão. Tranh tài đối với các ngươi thì không có áp lực gì, nhưng Đăng Thiên Thành cũng không có an toàn như vậy, bởi vì quá nhiều người muốn lấy mạng của các ngươi, quá nhiều người muốn cho Bất Hủ Tông khó xử.”
Mọi người vội vàng đáp, hai người một tổ, lần lượt đi về phòng, yên tĩnh chờ ngày mai đến.
Mặc dù biết có gia nhân ở trong thành nhưng bọn họ cũng không định đi thăm.
Một đêm không ngủ.
Đến lúc sáng sớm, Ôn Bình lên phi thuyền, dẫn mọi người đi tới địa điểm đấu vòng loại ở Đăng Thiên Nguyên. Khi phi thuyền bay lên không, một cảnh tượng kinh người đập vào mắt, lúc này, trên bầu trời dày đặc Yêu Vương Dực tộc, cực kỳ giống yêu tộc di cư.
Rất thú vị là không phải Yêu Thần Dực tộc thì đều bay vô cùng thấp. Chỉ có Yêu Thần Dực tộc mới có thể bay lượn trên bầu trời.
Đồng thời Yêu Vương và yêu vật lại là một đường ranh giới.
Yêu Vương có thể bay lượn ở trên không trung, còn yêu vật Dực tộc bình thường thì chỉ có thể bay ở tầng trời thấp, thậm chí kề sát đất. Cho nên từ trên nhìn xuống, dưới tầng trời thấp, người và yêu lít nha lít nhít như dòng sông dậy sóng.
Còn Ôn Bình thì đương nhiên là cho phi thuyền bay lên cao, nhưng mà cử động này lại hấp dẫn không ít ánh mắt. Chưa nghe nói tới Bất Hủ Tông thì đều rất tò mò nhìn về phía chiếc thuyền biết bay này. Những người biết Bất Hủ Tông thì cũng nhìn chằm chằm loại thuyền biết bay này.