Mà những thế lực ngũ tinh nhìn thấy phi thuyền thì vội vàng đi đường vòng, chuyện này khiến cho những người đang bay dưới tầng trời thấp kinh hãi không thôi.
“Suy cho cùng thì vẫn là Bất Hủ Tông, ngay cả Yêu Thần Dực tộc gặp được cũng phải bay đường vòng.”
“Nói đùa, Bất Hủ Tông là tông môn có hai cường giả thượng cảnh trấn giữ, trong đó một người chính là Đao Ma. Đao Ma là cường giả đỉnh cao ngay cả môn chủ Diệp Vu Bình cũng đánh bại được. Giờ phút này, ngoại trừ Hồng Diệp Môn, Âm Dương gia, Hiên Đình Các và Vực Chủ Phủ ra thì còn có thế lực nào dám mạo phạm Bất Hủ Tông?”
“Các ngươi đang nói ai vậy? Từ khi nào mà Hồng Vực xuất hiện một tông môn lợi hại như vậy?”
“Đúng đó, ta không tin!”
“Các ngươi không biết Bất Hủ Tông rất bình thường, nói cho các ngươi, các ngươi biết Cực Thiên Phong Tâm sao? Cách đây vài ngày, tông môn mà hắn nói muốn tuyệt sát chính là Bất Hủ Tông.”
“Hóa ra là bọn họ!”
Nói đến Cực Thiên Phong Tâm, mấy người không biết Bất Hủ Tông nhất thời giật mình.
“Ngươi không chịu nói sớm, nói như vậy thì ta biết!”
Mọi người đưa mắt nhìn phi thuyền, trong mắt tràn đầy kính ý.
Ở Hồng Vực, không có bao nhiêu thế lực có thể làm cho Yêu Thần nhường đường.
Bây giờ lại có thêm một cái!
Cùng lúc đó, đoàn người Ôn Bình cách sân bãi đấu vòng loại cũng càng ngày càng gần, từ xa nhìn lại thì thấy mười cái cửa kim loại lớn dựng thẳng trên bình nguyên vô tận, phía trên nó là vô số Long Bích Văn hào quan lập lòe.
Mỗi một cái cửa kim loại đều cao trăm trượng, rộng ngàn trượng, giống như là một cái thiên môn thông lên trời.
Người đứng dưới cửa, nhỏ bé chẳng khác nào kiến hôi.
Trên phi thuyền, Vân Liêu nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cảm thán một câu: “Đây chính là Thông Thiên Môn mà Trần trưởng lão nói. Hai ngàn năm trước, một trăm vị Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng hợp lực tốn ba mươi năm mới chế tạo thành.”
Khi chúng đệ tử cũng nhìn về phía Thông Thiên Môn xa xa thì Truyền Âm Thạch trong ngực Ôn Bình bỗng nhiên có động tĩnh. Ôn Bình cầm lấy, mở mạch khí cách âm ra, sau đó nghe giọng Trần Hiết từ trong Truyền Âm Thạch vọng ra: “Tông chủ, vừa mới điều tra được quy tắc đấu vòng loại Hồng Vực. Cốt linh cao hơn bốn mươi tuổi, cảnh giới thấp hơn Thần Huyền Trung Cảnh thì trực tiếp loại bỏ. Đấu vòng loại ở Kình Thiên Vực thì là thi đấu đồ yêu, với thực lực của Nhạc Nhạc thì đấu vòng loại chắc chắn không có vấn đề gì. Bây giờ vấn đề chính là ma pháp của Vân trưởng lão không tệ nhưng cảnh giới mạch môn của hắn đạt tới Thần Huyền Trung Cảnh không?”
Trần Hiết nhớ lần trước hắn thấy Vân Liêu thì Vân Liêu mới Thần Huyền Trung Cảnh, cho nên khi hắn lấy được tin tức từ Hắc Ảnh truyền về thì hắn lập tức thông báo cho Ôn Bình.
Nếu không có Trung Cảnh, vậy còn có một canh giờ, có thể tông chủ có cách giải quyết!
“Cũng may Dương Nhạc Nhạc đi Kình Thiên Vực, nếu không thì đoán chừng hắn ngay cả đấu vòng loại cũng không qua được.” Ôn Bình ngượng ngùng cười một tiếng.
Dương Nhạc Nhạc mới Thần Huyền Hạ Cảnh.
Đấu vòng loại thì sẽ bị loại ra.
Dù cho là tu luyện ma pháp tứ giai hệ lôi cũng không dễ dùng,
Bên kia Truyền Âm Thạch, Trần Hiết nghe vậy, ngẫm lại một chút, không khỏi cười theo.
Hàn huyên vài câu đơn giản, hai người không tiếp tục dài dòng nữa. Ôn Bình thì căn dặn Trần Hiết chú ý động tĩnh của Vực Chủ Phủ, sau đó cất Truyền Âm Thạch, tập trung nhìn mười cái Thông Thiên Môn như mọi người.
Nhưng mà chỗ Ôn Bình nhìn không giống như như những người khác. Người bình thường đều đang quan sát mười cái Thông Thiên Môn này mà Ôn Bình thì lại xem chiến sĩ U Quốc phía sau nó.
Toàn bộ đều là cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh, đứng sau mười cái Thông Thiên Môn, giống như là tượng. Sau lưng bọn họ đều có một cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh tọa trấn.
Ôn Bình dùng hệ thống nhìn tin tức sơ lược về bọn họ, quả nhiên không ngoài sở liệu, đều là Thần Tướng của Cực Sinh Điện.
Mặc dù ba người Thiên Quân bị Đao Ma giết nhưng động tác của Cực Sinh Điện cũng nhanh lắm, lập tức bổ sung ba vị Thần Tướng khác.
Mười cái cửa, mười vị Thần Tướng!
Không thể không nói, Vực Chủ Phủ đúng là thế lớn. Chỉ là một điện thì đã có thực lực như vậy, có thể so với một thế lực ngũ tinh cự đầu. Dời mắt khỏi mười đại Thần Tướng, Ôn Bình nhìn bốn phía, ngoại trừ binh sĩ của U Quốc ra thì có vẻ như là không có Thượng Cảnh.
Hắn không có phát hiện thượng cảnh tồn tại nhưng lại phát hiện người của Hồng Diệp Môn. Bọn họ đứng trên lưng một con Yêu Thần Trung Cảnh nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt từng người đều tràn đầy địch ý, nhìn cả buổi không chịu dời mắt đi.
Không chỉ như thế, còn có bảy, tám con Yêu Thần Dực tộc lơ lửng ở phía sau Hồng Diệp Môn. Trong số những người đó cũng có người nhìn chằm chằm Bất Hủ Tông.
Thấy thế, Ôn Bình ngượng ngùng cười một tiếng: “Xem ra là nhìn chằm chằm Bất Hủ Tông.”
Thu tầm mắt lại, Ôn Bình không để ý đến ánh mắt căm thù của những người này nữa.
Bọn họ muốn nhìn thì cứ để cho bọn họ nhìn.
Người đẹp trai trời sinh đã hấp dẫn sự chú ý của người khác, hắn đã quen với điều đó.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua như thế, người tụ tập xung quanh mười cái Thông Thiên Môn càng ngày càng nhiều. Đã đông tới mức liếc mắt nhìn không thấy phần cuối. Rất khó tưởng tượng rốt cuộc là có bao nhiêu người tham gia Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này.
Cho dù loại trừ bảy phần, chỉ giữ lại ba phần thì cũng là một con số kinh khủng.
Lúc này, mười cái Thông Thiên Môn bỗng nhiên phát ra một tiếng vang, tựa như là ngàn vạn con ông mật bay qua. Mọi người đều bị hấp dẫn sự chú ý, Ôn Bình đưa mắt nhìn Hồng Diệp Môn và nhưng thế lực phụ thuộc một lược.
Không tệ!
Vẫn có người nhìn chằm chằm mình!
Mắt thấy Thông Thiên Môn xuất hiện một tầng bình chướng màu vàng kim, sau đó vô số người dự thi bắt đầu đi vào trong Thông Thiên Môn, nhưng mà bên phía Hồng Diệp Môn vẫn có người nhìn chằm chằm hắn, đồng thời bọn họ hoàn toàn không gấp gáp, giống như đang chờ gì đó.