Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1052 - 【Vip】 Điên Cuồng Tàn Sát

【VIP】 Điên cuồng tàn sát 【VIP】 Điên cuồng tàn sát

Chỉ riêng điểm này thì có thể chứng minh được hắn đã giết không ít người.

Nếu không thì sẽ không có chuyện sát khí như gió, thường làm bạn bên cạnh hắn!

“Địch Trần... điện chủ Cực Sinh Điện... Địa Vô Cấm Thượng Cảnh.” Trên phi thuyền, Ôn Bình nhìn điện chủ Cực Sinh Điện trên vùng trời của Phong Vân Đài, tự mình lẩm bẩm.

Sau khi Địch Trần xuất hiện, trực tiếp khoát tay, ra hiệu cho mọi người im lặng: “Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì phải chờ trăm năm. Giờ khắc này, tất cả mọi người xông lên đi! Người leo được càng cao thì phần thưởng lấy được sẽ càng phong phú!”

Nói xong, trong hơn trăm vạn người có chín mươi chín phần trăm lập tức hóa thành mãnh hổ, nhào về phía Phong Vân Đài.

Vân Liêu không có vội vã đi tới trước, bởi vì hắn đy thấy có rất nhiều người vây quanh mình. Bọn họ đều đang chờ mình leo lên Phong Vân Đài. Lúc này, cho dù không dùng đầu óc suy nghĩ thì cũng có thể hiểu được là những người này đang muốn làm cái gì.

Khi càng ngày càng có nhiều người đi lên Phong Vân Đài, nơi xa, đám khán giả đều reo hò lên, nhưng mà không lâu sau thì bọn họ tập trung ánh mắt nhìn qua bên chỗ Vân Liêu.

Bởi vì chỉ có chỗ này là còn một đám người đứng im đó không nhúc nhích.

Những người khác leo Phong Vân Đài leo tới khí thế ngất trời, nhưng mà những người này còn chưa hề động một chút nào.

Ngay khi bọn họ bàn tán với nhau thì trong số hơn nghìn người đang vây quanh Vân Liêu, có một người đẩy đám người ra đi tới trước mặt Vân Liêu, sau đó trào phúng: “Sợ? Ngạo khí khi ở Thông Thiên Môn đâu? Yên tâm, chúng ta rất có kiên nhẫn, sẽ tiếp tục chờ!”

Vân Liêu không có trả lời, chỉ đưa mắt nhìn tới Phong Vân Đài, nhìn đám người đang không ngừng leo lên đó, giống như là một quần chúng.

Tiếng bàn tán vang lên bên tai không dứt.

“Đệ nhất Hồng Vực, gan cũng quá nhỏ?”

“Chỉ như vậy? Còn giết Cực Đạo Thạch! Khoác lác!”

“Hạng người mua danh chuộc tiếng!”

Tiếng trào phúng như là muỗi kêu, không ngừng vo ve bên tai Vân Liêu, nhưng mà nhìn Vân Liêu như là không có nghe được.

Đám khán giả xa xa, thỉnh thoảng lại nhìn Vân Liêu và đám người tụ tập xung quanh một lần.

Ngay cả điện chủ Cực Sinh Điện Địch Trần cũng bị hấp dẫn ánh mắt.

Lúc này, Vân Liêu đột nhiên cất bước: “Nếu các ngươi thích đi theo ta, vậy thì đi đi.”

Dứt lời, Vân Liêu rảo bước đi tới Phong Vân Đài.

Hơn nghìn người thì bao vây tứ phía, cũng đi theo Vân Liêu tới Phong Vân Đài.

Trong khoảnh khắc khi bước lên Phong Vân Đài, Vân Liêu trầm giọng nói: “Ta đứng đó không đi là sợ khi ta giết các ngươi sẽ làm tổn thương tới người vô tội!”

“Bây giờ ở đây rất trống trải, để tâ đưa các ngươi lên đường!” Chẳng biết lúc nào, đũa phép đã xuất hiện ở trong tay Vân Liêu.

Vùng đũa phép lên, bắt đầu ngâm xướng!

Sau khi độ thuần thục tăng lên mức cao nhất, thời gian ngâm xướng ma pháp vô cùng ngắn ngủi, chỉ một giây, ma pháp tam giai hệ thổ —— Cực Hạn Trọng Áp đã được ngâm xướng xong!

Oanh!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên!

Giống như là một tảng đá lớn từ chỗ cao rơi xuống, đập xuống đất.

Khi biến hóa xảy ra, sắc mặt những người bước lên Phong Vân Đài đó lập tức thay đổi, trong nháy mắt nhận ra Vân Liêu không phải nói đùa.

Sao hắn dám?

Một người muốn đánh hơn một ngàn người?

Hắn điên rồi sao?

Nhưng mà nếu Vân Liêu đã dám động thủ thì đương nhiên là bọn họ cũng sẽ không nương tay.

Phanh ——

Phanh ——

Tiếng mạch môn rung động vang lên bên tai không dứt, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Cho dù là đám khán giả dưới chân, mới đầu cũng không muốn xem Phong Vân Đài cũng bị tiếng mạch môn rung động bất thình lình hấp dẫn ánh mắt tới.

Khi vô số người nhìn mạch môn mở ra đó, bọn họ không thấy được Cực Hạn Trọng Áp đã buông xuống.

Trong khoảnh khắc, một lực lượng vô hình khiến cho những Thần Huyền Thượng Cảnh đó không thể bước đi được, giống như là có vô số cự thạch cột vào chân, bước đi cũng khó khăn.

Nhưng mà, như vậy còn chưa phải là kết thúc.

Khi trọng áp càng ngày càng lớn thì mấy trăm tên Thần Huyền Thượng Cảnh đó không chỉ đơn giản là không đi được mà ngay cả đứng cũng đứng không nổi!

Bịch!

Khi có một người ngã xuống thì người thứ hai cũng xuất hiện theo.

Còn những thiên kiêu nửa bước Trấn Nhạc Cảnh đó, theo thời gian thì thân thể cũng dần run rẩy, có vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Chỉ có Trấn Nhạc Cảnh chân chính thì mới có thể đứng được, nhưng mà muốn bước đi cũng khó khăn, miễn cưỡng đánh tới Vân Liêu.

Nhưng mà Vân Liêu hoàn toàn không bị Cực Hạn Trọng Áp ảnh hưởng, tránh né được tất cả công kích một cách dễ dàng.

Nhận ra được tình huống có chút không đúng, lúc này mọi người không nương tay nữa, không chút do dự dùng lực lượng linh thể, phóng mạch thuật ra công kích Vân Liêu.

“Vận dụng mạch thuật, giết hắn!”

“Công kích của hắn rất quái dị!”

Theo tiếng mạch môn vang lên bên tai không dứt, những Thần Huyền Cảnh đó đã bị ép tới mặt đã dán xuống đất, cho dù có giãy dụa như thế nào thì cũng không đứng dậy nổi. Những thiên kiêu Trấn Nhạc Cảnh ra tay với Vân Liêu đó thấy tình thế không ổn, cũng không dám tụ thế nữa, lập tức dùng mạch thuật đánh tới Vân Liêu.

Mạch khí biến thành cự thạch hình nón, có quả đấm to lớn được hỏa diễm bọc lấy, còn có những cự thú lao nhanh từ nước biến thành, phô thiên cái địa đánh tới Vân Liêu.

Mấy trăm người cùng nhau công kích, có thể nói là thanh thế kinh người, khiến cho đám người đứng xa quan sát đó kinh ngạc không thôi.

Đương nhiên, không phải là bọn họ đang cảm thán lực lượng mạnh mẽ. Mà là đang cảm thán đấu bán kết mới vừa bắt đầu thì Vân Liêu đã bị nhiều người vây công như vậy.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người bắt đầu chờ mong kết quả của cuộc tranh tài này.

Dù sao Vân Liêu là người có thể giết được Cực Đạo Thạch!

Tuyệt đối không yếu!

Oanh ——

Trên Phong Vân Đài lại xuất hiện biến hóa.

Vân Liêu đứng ở trên bậc thang, không hề động một chút nào, nhưng mà mạch thuật phô thiên cái địa đó lại bị một sức mạnh vô lượng trấn áp.

Bình Luận (0)
Comment