Tất cả mạch thuật công kích đều bị đập xuống bậc thang của Phong Vân Đài.
Chuyện này khiến cho những thiên kiêu Trấn Nhạc Cảnh phóng thích mạch thuật đó thay đổi sắc mặt, nhận ra được tình huống càng ngày càng không đúng, bbh đột nhiên nghe được có người kêu lên thảm thiết sau lưng, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Đập vào mắt là những Thần Huyền Cảnh đó đã bị lực lượng vô hình này áp cho thành bánh thịt, kể cả đầu cũng bị ép cho biến hình.
Nửa bước Trấn Nhạc Cảnh, mặc dù không có thê thảm như vậy nhưng mà từng người đều mặt dán chặt xuống đất, mắt thấy thảm trạng của những Thần Huyền Cảnh đó sắp lặp lại.
Lúc này, rốt cuộc bọn họ cũng nhận ra được chuyện không đúng.
Bọn họ hoàn toàn không thể chống lại Vân Liêu!
“Khoảng cách lực lượng cũng không phải là số lượng có thể bù đắp được.” Trên Phong Vân Đài, Vân Liêu khịt mũi coi thường nhìn mấy người muốn giết bọn họ.
Trọng áp tiếp tục tăng cường!
Phanh ——
Khi liên tục có thiên kiêu nửa bước Trấn Nhạc Cảnh bị ép thành bánh thịt, đầu óc nở hoa, trong số những người vây xem đã có không ít người đứng ngồi không yên.
Thiên kiêu nửa bước Trấn Nhạc Cảnh, cho dù là đối với bất cứ thế lực ngũ tinh nào thì đều là thuộc về đỉnh tiêm. Cho dù là ở Âm Dương gia, Hiên Đình Các hoặc là Hồng Diệp Môn thì cũng không có nhiều thiên kiêu còn chưa đến bốn mươi tuổi mà có thể bước vào nửa bước Trấn Nhạc Cảnh.
Hồng Diệp Môn bọn họ còn như vậy thì sợ là những thế lực tứ tinh, ngũ tinh đó cũng sẽ xem những thiên kiêu đó như là bảo vật.
Nhưng mà cái này còn chưa phải là một cọng cỏ cuối cùng đè sập bọn họ. Cọng cỏ cuối cùng đè sập bọn họ là mấy người Trấn Nhạc Cảnh cũng bắt đầu bị ép tới mặt kề sát bậc thang, cho dù có giãy dụa như thế nào, có gầm thét như thế nào thì cũng không đứng dậy nổi, lúc này, bọn họ mới nhận ra được hóa ra Vân Liêu mạnh mẽ như thế!
Bọn họ từng dự đoán có lẽ Vân Liêu sẽ khó đối phó, dù sao cũng là yêu nghiệt có thể giết chết Cực Đạo Thạch, nhưng mà bọn họ không ngờ được khi vừa mới đối mặt thôi thì hơn một ngàn người đã bị đánh bại.
Lúc này, một lão giả nửa bước Địa Vô Cấm đột nhiên đứng dậy, nước mắt tuôn đầy mặt nhìn Phong Vân Đài: “Tôn nhi bảo bối của ta!”
Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai!
Không tới mười cái hô hấp thì không dưới ngàn người đứng lên, nhìn về phía Phong Vân Đài, nhìn Vân Liêu tức giận mắng, đau khổ cầu khẩn.
Dù sao đối với không ít thế lực thì những người bị Vân Liêu tùy ý giết chết đó là hi vọng quật khởi của gia tộc bọn họ.
Vân Liêu nghe những lời này, chỉ ngẩng đầu lên nhìn, sau đó tiếp tục gia tăng trọng áp lên. Trong đầu của hắn chỉ có câu nói của tông chủ, thấy ai có sát ý thì cứ giết hết, không cần biết đối phương có thân phận gì, nhất định phải giết cho tới khi kẻ địch sợ hãi!
Hơn một ngàn người này chỉ là mới bắt đầu thôi!
Khi trọng áp lại tăng lên, có không ít thiên kiêu Trấn Nhạc Hạ Cảnh chết trên bậc thang.
Nếu chỉ là mấy người thì tốt.
Nhưng mà khi có liên tục mấy chục người thì chuyện sẽ không giống.
Bốn mươi tuổi mà đã bước vào Trấn Nhạc Cảnh thì chỉ cần không chết yểu là có tới chín mươi phần trăm sẽ bước vào Địa Vô Cấm.
Cho dù đối với bất cứ thế lực nào thì cũng là bảo bối!
Khi có mấy chục người chết, đám cường giả Địa Vô Cấm chấn nộ.
Một tên Địa Vô Cấm bay lên không trung, sau đó ngước nhìn điện chủ Cực Sinh Điện Địch Trần, quỳ trên không trung, chỉ thẳng vào Vân Liêu: “Điện chủ, cái tên Bất Hủ Tông này hung tàn như thế, mới bắt đầu thì đã giết nhiều thiên kiêu ở Hồng Vực chúng ta như vậy, không thể giữ lại!”
Sau đó lại có mấy cường giả Địa Vô Cấm bay lên không trung, quỳ một gối ở trên bầu trời, lòng đầy căm phẫn chỉ trích Vân Liêu điên cuồng đồ sát.
“Điện chủ, kẻ này tàn bạo như thế, không thể giữ lại!”
“Điện chủ, mời ra tay đi!”
Khi tất cả cường giả Địa Vô Cấm đều bay lên không trung xin Địch Trần làm chủ thì ở phía dưới, quần chúng cũng bắt đầu trách cứ Vân Liêu, trách cứ Bất Hủ Tông không có nhân tính.
Đương nhiên, những người trách cứ là người của những thế lực tứ tinh, ngũ tinh tương đối yếu.
Đối với bọn họ thì người chết ở Phong Vân Đài là bảo bối của gia tộc hoặc là tông môn bọn họ.
Thấy càng ngày càng có nhiều người đứng lên, những trưởng lão Hồng Diệp Môn vốn định ngồi xem Vân Liêu bị vây công cũng ngồi không yên. Sai khiến người của thế lực phụ thuộc đi giết Vân Liêu là ý của bọn họ, bây giờ tổn thất thảm trọng như vậy, nếu còn không ngăn lại thì sợ là hơn một ngàn người này sẽ bị diệt sạch.
Những người này chết cũng không có việc gì.
Nhưng mà bọn họ sợ những thế lực phụ thuộc cõi lòng băng giá!
Dù sao bây giờ Hồng Diệp Môn càng ngày càng phân tranh nhiều với Bất Hủ Tông, nếu không có thế lực phụ thuộc ủng hộ thì Hồng Diệp Môn rất khó mà một tay che trời như trước đây.
Lặc Khánh vội vàng ngự không bay lên, bay tới dưới điện chủ Cực Sinh Điện, vội vàng nói: “Điện chủ, người Bất Hủ Tông giết ba vị Thần Tướng Thiên Quân, bây giờ lại đại khai sát giới ở Phong Vân Đài, nếu như ngài không ngăn lại thì sợ không còn kịp nữa. Mỗi một thiên kiêu chết trong tay hắn đều là máu mới của Hồng Vực, tương lai Hồng Vực phải dựa vào bọn họ đó.”
Khi Lặc Khánh cũng đại biểu cho Hồng Diệp Môn đứng dậy, người phe Hồng Diệp Môn lập tức như ong vỡ tổ, ngàn vạn người bắt đầu khiển trách Vân Liêu, khẩn cầu điện chủ ra tay.
Muốn mượn tay điện chủ diệt trừ Vân Liêu!
Nhưng mà Địch Trần chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Cho nên Hồng Diệp Môn các ngươi muốn dạy Cực Sinh Điện ta làm việc?”
Một câu khiến cho đám người Lặc Khánh kinh sợ.
Đột nhiên có cảm giác xấu.
Mấy tên Địa Vô Cấm, gồm cả Lặc Khánh khom người xin lỗi: “Điện chủ, chúng ta tuyệt đối không có ý này! Chúng ta không chỉ suy tính cho mình, cũng nghĩ cho Vực Chủ...”
Nói đùa.