Dạy Cực Sinh Điện làm việc?
Như vậy không phải là muốn chết hả?
Thấy mọi người xin lỗi, đồng thời hốt hoảng giải thích, Địch Trần lại không định bỏ qua như vậy, tiếp tục lạnh giọng chất vấn: “Vậy tại sao cả đám các ngươi đều đi lên kêu bổn điện chủ ra tay can thiệp đấu bán kết? Sau khi Diệp môn chủ Diệp Vu Bình của các ngươi bước vào nửa bước Thiên Vô Cấm thì đã hoàn toàn không xem bổn điện chủ ra gì nữa sao?”
Vừa dứt lời, mấy tên cường giả Địa Vô Cấm hoảng sợ quỳ trên không trung, tính cả Lặc Khánh, toàn bộ đều cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu giải thích nữa.
Điện chủ Cực Sinh Điện lại không hài lòng với Hồng Diệp Môn?
Còn nhắm thẳng vào môn chủ Diệp Vu Bình?
Tại sao chứ?
Càng nghĩ mấy người càng không rõ tại sao Cực Sinh Điện lại như vậy. Nhưng mà bọn họ cũng không dám giải thích thêm nữa, bởi vì bây giờ nói càng nhiều thì sai càng nhiều.
“Lăn xuống đi!” Sau đó trong tiếng hét phẫn nộ của Địch Trần, mấy người xám xịt bay về chỗ cũ, cả buổi cũng không thể bình tĩnh.
Mà đám người thấy cảnh này thì trong lòng cũng cực kỳ kinh hãi.
Vốn cho là điện chủ Cực Sinh Điện sẽ trừng trị người Bất Hủ Tông, không ngờ lại khiển trách Hồng Diệp Môn, hơn nữa nói chuyện còn sắc bén như thế.
Đương nhiên, cũng không phải là không có người biết chuyện gì.
Bởi vì người trong cuộc thì u mê, người xem thì tỉnh táo.
Chỉ là Hồng Diệp Môn mà dám dạy Cực Sinh Điện làm việc, quá đề cao mình.
Nghĩ quan hệ của mình và Cực Sinh Điện tốt như vậy sao?
Những người biết chuyện đưa mắt nhìn phe Hồng Diệp Môn, khịt mũi coi thường, cười ra tiếng, sau đó im lặng nhìn Vân Liêu, thưởng thức hình ảnh phấn khích khi thiên kiêu bên phe Hồng Diệp Môn bị tàn sát, cuối cùng còn nhịn không được liên tục lớn tiếng khen hay.
Nhưng mà mọi người không có chú ý là sau khi phe Hồng Diệp Môn xám xịt lui ra, điện chủ Cực Sinh Điện lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Liêu, ngữ khí bất thiện, nói: “Đúng là tàn nhẫn, chỉ mới đấu bán kết thôi mà đã đồ sát người tham dự chiến đấu như vậy!”
Nói xong, điện chủ Cực Sinh Điện không có sai người ngăn cản hành vi của Vân Liêu mà còn xem Vân Liêu rất chăm chú, thưởng thức một màn này.
...
Đồ sát vẫn tiếp tục.
Hơn một ngàn người, chớp mắt một cái thì chỉ còn lại có một hai trăm người, đều không ngoại lệ, tất cả đều là những thiên kiêu tuổi trẻ Trấn Nhạc Hạ Cảnh.
Ỷ vào linh thể mạnh mẽ, bọn họ vẫn có thể bảo đảm mình an toàn dưới Cực Hạn Trọng Áp, nhưng mà bọn họ đã không thể động đậy được.
Thấy không ngừng có người mất hết sức đánh trả, sau đó chết đi, không ít người bắt đầu cầu xin tha thứ, đau khổ cầu khẩn Vân Liêu buông tha cho bọn họ, đồng thời khai ra chủ mưu lần này chính là Cực Thiên Phong Tâm!
Không chỉ khai ra chủ mưu, thậm chí ngay cả kế hoạch tiếp theo của Hồng Diệp Môn và Cực Thiên Phong Tâm mà bọn họ cũng khai ra. Nếu như Vân Liêu có thể tránh thoát sự vây quét của bọn họ, vậy thì Cực Thiên Phong Tâm sẽ tự mình dẫn người xóa bỏ Vân Liêu khỏi Phong Vân Đài, trừ phi Vân Liêu tự mình nhảy khỏi Phong Vân Đài.
Đương nhiên, nhảy đi xuống cũng có nghĩa là thất bại.
Như vậy, câu nói sẽ lấy được đệ nhất Hồng Vực cũng sẽ trở thành chuyện cười lớn.
Vân Liêu tiếp tục tạo áp lực, đồng thời không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trên Phong Vân Đài. Cực Thiên Phong Tâm dáng dấp ra sao thì hắn không biết, nhưng hắn lại thấy được một thanh niên cực kỳ lạnh lùng đứng ở chỗ cao trên Phong Vân Đài, mặt đầy sát ý nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt đó, chỉ hận không thể chém Vân Liêu thành muôn mảnh, sau đó lại ép thịt lấy nước.
Không cần hỏi, người đó rất có thể là Cực Thiên Phong Tâm!
Khi Cực Thiên Phong Tâm đối mặt với Vân Liêu, vô số người đưa mắt nhìn hai người. Trong khoảng thời gian này, tin tức Cực Thiên Phong Tâm muốn giết sạch người Bất Hủ Tông huyên náo xôn xao, mọi người đều biết, cho nên khi hai người cách không nhìn nhau thì lập tức trở thành tiêu điểm.
Cực Thiên Phong Tâm, là đệ tử duy nhất mà Vực Chủ thu trong mấy năm nay.
Nghe nói là một trong số ít những yêu nghiệt tuyệt thế ở Hồng Vực trăm năm nay, nếu như những người khác nói như vậy thì sẽ có rất nhiều người nghi ngờ. Nhưng câu nói này là chính miệng Vực Chủ nói, như vậy chứng tỏ Cực Thiên Phong Tâm có tư cách đứng đỉnh Hồng Vực.
Mà Vân Liêu của Bất Hủ Tông, không có danh tiếng gì, nếu không phải Bất Hủ Nhật báo ngày nào cũng nói chuyện ở đây, lại thêm giết Cực Đạo Thạch, với khiêu khích toàn bộ Hồng Vực ở trước Thông Thiên Môn thì sẽ không có ai biết tới sự tồn tại của hắn.
Hai người như vậy giao phong với nhau thì sẽ như thế nào?
“Lần đầu tiên thấy đấu bán kết nhiệt liệt như vậy! Xem ra năm này ta tới Thất Vực Đăng Thiên Bảng là một quyết định không sai, không uổng công ta buông chuyện tu hành xuống.”
“Chờ khi Vân Liêu của Bất Hủ Tông giải quyết xong đám hề cản đường của Hồng Diệp Môn thì chắc chắn sẽ đi lên. Bây giờ Cực Thiên Phong Tâm dẫn người ở trên đỉnh Phong Vân Đài chờ, không được bao lâu thì hai người sẽ gặp nhau, không tránh được sẽ có một trận đại chiến!”
“Cực Thiên Phong Tâm, từ khi Vực Chủ thu hắn làm đệ tử thì không có tin tức gì nữa. Nhưng mà nếu như Vực Chủ tự mình chỉ bảo thì chắc chắn thực lực cực kỳ khủng bố, tuyệt đối mạnh hơn mấy yêu nghiệt như Cực Đạo Thạch mấy phần. Mà Vân Liêu của Bất Hủ Tông, chỉ giết một Cực Đạo Thạch, trừ ra thì không có bất kỳ chiến tích gì, không dễ phán đoán thực lực. Cho nên hai yêu nghiệt này đối đầu với nhau, không biết ai sẽ là người chiến thắng.”