Trong mắt Cực Thiên Phong Tâm lập tức nổi lên sát ý, sau đó nhìn chằm chằm Vân Liêu, giương cung bạt kiếm nói: “Đừng có vội mừng! Cho dù là Bất Hủ Tông có thể giúp bọn họ mở ra mạch môn thứ ba, nhưng suy cho cùng thì vẫn có khoảng cách, mà ngươi cho là chỉ như vậy thì xong hả?”
Vân Liêu há miệng, dáng vẻ như đang suy nghĩ sâu xa, có vẻ như đang trầm tư suy nghĩ lời Cực Thiên Phong Tâm nói, đồng thời càng không ngừng gật đầu, khiến cho Cực Thiên Phong Tâm giận đến lập tức thu ánh mắt lại.
Sau đó giận dữ mắng đám người trong khu vực chiến đấu: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?”
Triệu Lam bị mắng một câu, lập tức như đại mộng mới tỉnh.
Không suy nghĩ nữa, mạch môn rung lên.
Mạch thuật Địa cấp hạ phẩm —— Lưu Kim Vũ!
Vô số châm dài màu vàng kim ngưng tụ trên bầu trời, sau đó Triệu Lam vung tay lên, hất một đám châm dài màu vàng kim trên bầu trời ra ngoài. Kim châm như mưa to đánh tới mấy người Diệp Vũ Mai. Theo sau đó, bốn người khác cũng phóng thích mạch thuật.
Hai con thủy long mấy chục trượng, một con hỏa xà, còn có một bàn tay do cự thạch biến thành.
Mạch thuật của những người này đều là mạch thuật Địa cấp.
Mặc dù không phải là mạch thuật lưu phái nhưng suy cho cùng cũng là mạch thuật Địa cấp, uy lực của nó tuyệt đối không nhỏ.
Thế công của năm người phô thiên cái địa, trong nháy mắt đã bao trùm phạm vi trăm trượng, khiến cho Diệp Vũ Mai lui không thể lui.
Bởi vì khu vực chiến đấu chỉ rộng có ba trăm trượng, cho dù lui lại thì công kích của năm người Triệu Lam cũng lan đến gần bọn họ.
Cho nên chỉ còn một lựa chọn duy nhất!
Ngạnh kháng!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao khu vực chiến đấu chỉ có ba trăm trượng!
“Trần Khâm, ngươi đứng sau ta làm gì?” Mắt thấy năm người giết tới, Diệp Vũ Mai đột nhiên quay đầu, chán ghét nhìn Trần Khâm một chút.
Một đại nam nhân, trốn ở sau lưng một nữ nhân như nàng làm gì, hay lắm sao?
Chẳng lẽ muốn cho một nữ nhân như nàng làm lá chắn?
Trần Khâm vốn đang rất nghiêm túc, dù sao năm cường địch Trấn Nhạc Hạ Cảnh đang đánh tới, không chăm chú một chút sao được? Nhưng mà nghe Diệp Vũ Mai nói hắn như vậy, Trần Khâm bó tay, đành phải bước lên trước hai bước, đứng trước tất cả mọi người.
“Ta đứng đằng trước, như vậy được chưa?” Trần Khâm im lặng, thậm chí còn liếc mắt.
Dựa vào cái gì mà người đứng trước mặt kêu gào?
Chỉ để ta đứng chắn ở trước?
Giống như tông chủ nói, ta không phải là công cụ!
Nhưng mà năm người Triệu Lam đã đánh tới, Trần Khâm cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa mà mạch môn rung lên, phóng thích mạch thuật.
“Cụ Phong!”
Phanh ——
Mạch môn cùng chấn động.
Một trận gió lốc bỗng nhiên ngưng tụ trên mặt hồ, đồng thời chỉ trong một hơi ngắn ngủi thì trực tiếp dâng cao đến trăm mét, giống như là một người khổng lồ. Bởi vì gió lốc xuất hiện mà nước ở giữa hồ bị cuốn lại, hóa cơn gió lốc này thành Thủy Long Quyển.
Nhưng mà như vậy còn chưa phải là kết thúc.
Trần Trần Khâm vung hai tai lên, giống như là một con hát múa kiếm. Sau một khắc, Thủy Long Quyển chia thành năm phần, dựng lên một bức tường Thủy Long Quyển chắn giữa năm người Triệu Lam và Trần Khâm. Đòn công kích mạnh mẽ của năm người bị này năm cái Thủy Long Quyển cản lại.
Phanh ——
Công kích của năm người và vào gió lốc của Trần Khâm, mạch thuật năm người phóng ra bị Thủy Long Quyển cuốn vào trong đó, sau đó bị Thủy Long Quyển xé nát, hóa thành mạch khí cuồng bạo nổ tung.
Mặc dù Thủy Long Quyển bị mạch khí cuồng bạo này làm cho giải thể, hóa thành giố lốc và nước bắn tung tóe bốn phía, nhưng đợt công kích thứ nhất của năm người Triệu Lam lại bị một mình Trần Khâm cản lại.
“Cụ Phong!” Trần Khâm không có dừng tay, tiếp tục rung động mạch môn, gió lốc cuồng bạo bắt đầu xuất hiện quanh người, thổi cho mặt hồ sóng cả mãnh liệt.
Sau một khác, một đạo Thủy Long Quyển trăm trượng vụt lên từ mặt đất.
Sức hút to lớn không ngừng hút lấy nước, đá, cá trong hồ, thậm chí còn hút đám người Triệu Lam tới. Rơi vào đường cùng, Triệu Lam chỉ có thể lui lại vài chục bước, lúc này mới thoát ra khỏi phạm vi của sức hút, đứng vững lại.
Phong Bạo —— mạch thuật lưu phái Địa cấp trung phẩm!
Mạch thuật trong nơi tập luyện trong Phong Chi Cốc, Trần Khâm đã trải qua cửu tử nhất sinh mới lấy được nó.
Không giống như Cụ Phong mới nãy, Cụ Phong chỉ là mạch thuật Địa cấp hạ phẩm, cho nên uy lực của Phong Bạo này lợi hại hơn.
Hơn nữa, không chỉ đơn giản là lợi hại hơn.
Bởi vì tu hành hai mươi năm trong Đệ Ngũ Thế Giới.
Phong Bạo đã bước vào viên mãn, mặc dù còn chưa tới tạo cực, hóa cảnh nhưng sức phá hoại vẫn vô cùng khinh khủng.
Hôm nay Trần Khâm muốn thử xem ba tháng khổ tu này khiến cho thực lực của hắn tăng lên tới mức nào.
Sau một khắc, Trần Khâm lại vung tay lên.
Vòi rồng trăm trượng nhanh chóng đánh tới hai người Triệu Lam, như ngày tận thế tới. Thuận thế hút cạn nước trong hồ nước, sức hút to lớn đó khiến cho năm người Triệu Lam mặt xám như tro, đánh vội vàng phóng mạch thuật ra ứng chiến.
Giờ phút này, năm người không dám nương tay nữa.
Trước mắt, cảm giác áp bách mà gió lốc mang đến đã khiến cho tâm linh năm người run rẩy.
Giờ phút này, bọn họ không kịp nghĩ đến chuyện khác.
Tại sao Trần Khâm có thể ngự phong?
Tại sao Trần Khâm có thể một đánh năm?
Giờ phút này, trong đầu của bọn họ chri có một ý nghĩ duy nhất đó chính là ngăn cản gió lốc.
Lúc này, năm người kết thành mạch trận, do Triệu Lam cầm đầu, mười lăm cái mạch môn cùng chấn động, một thanh kim kiếm to lớn dài chừng mười trượng sinh ra ở trong mưa gió, kéo theo kiếm khí màu vàng kim lao vào gió lốc đang ập tới.
“Chết đi cho ta!”
Năm người cùng gầm lên.
Kim kiếm vọt thẳng vào giữa vòi rồng, kiếm khí màu vàng óng đó giống như là vô số con kiến, cũng nhào theo, muốn xé nát gió lốc. Nhưng mà kiếm khí bổ nhào qua thì lại giống như là lá khô trong nước, bị cuốn vào trong đó.
Chỉ trong hai cái hô hấp, những kiếm khí đó bị gió lốc nghiền nát, chỉ còn lại thanh kim kiếm đó còn đang chống lại gió lốc xâm nhập.