Nhưng mà sức hút to lớn đó khiến cho kim kiếm không ngừng đung đưa, như là một cánh buồm cô độc trong gió. Năm người thấy thế thì lại rung mạch môn lần nữa, triển khai toàn bộ lực lượng linh thể, triển khai toàn bộ Tuyền Qua Đồ, gia trì tất cả lực lượng lên kim kiếm.
Mạch khí trong thiên địa điên cuồng lao vào trong mạch trận của năm người, sau đó lại chuyển vào trong kim kiếm, khiến cho kim kiếm chậm rãi biến lớn lên, ổn định hơn. Nhưng mà mặc dù kim kiếm không còn lắc lư nhưng lại đang lùi lại.
Gió lốc tới gần, mà bọn họ chỉ chặn lại.
Thấy cảnh này, những người vây xem và các cường giả Địa Vô Cấm của thế lực ngũ tinh, Cực Sinh Điện, Kim Thủy Điện, cả đám bọn họ kinh hãi không thôi.
Điều khiển gió lốc.
Một người chiến năm người.
Mấy người này vẫn là mấy người lúc trước sao?
Bọn họ chỉ mới gia nhập Bất Hủ Tông có ba tháng thật sao?
“Bất Hủ Nhật báo không có nói láo, trong Bất Hủ Tông tồn tại một loại mạch môn thuộc tính khác —— thuộc tính phong. Hôm nay nhìn thấy, đúng là tam sinh hữu hạnh!”
“Người này là ai?”
“Không phải hắn mới gia nhập Bất Hủ Tông ba tháng sao? Sao lại biến thành dị mạch thuộc tính phong, hơn nữa còn tu luyện mạch thuật thuộc tính phong mạnh như thế.”
“Ta xác định! Ta biết hắn, Trần Khâm, là người của một thế lực bị diệt cách đây không lâu. Đúng là hắn chỉ mới gia nhập Bất Hủ Tông ba tháng. Hơn nữa ba tháng trước hắn là dị mạch thuộc tính hỏa, hơn nữa hắn chỉ là nửa bước Trấn Nhạc Cảnh.”
“Ba tháng này, thoát thai hoán cốt!”
“Sao Bất Hủ Tông lại làm được?”
Mọi người kinh ngạc tán thán.
Chỉ có năm người Triệu Lam đang thống khổ rống giận, bởi vì áp lực mà gió lốc mang tới cho bọn họ càng lúc càng lớn.
Hoàn toàn không thể ngăn nó tiến lên!
“Tán!”
Triệu Lam quả quyết giải trừ mạch trận.
Bởi vì cứ tiếp tục ngăn cản như vậy cũng không phải là cách hay, kết quả sau cùng là bọn họ sẽ kiệt sức, bị gió lốc cuốn vào.
Cho nên cách duy nhất chính là tránh!
Bây giờ bọn họ chỉ có thể hi vọng gió lốc này không biết rẽ!
Triệu Lam vừa giải trừ mạch trận, trong nháy mắt, kim kiếm tan biến. Kim kiếm vừa biến mất, lực cản cản gió lốc lại cũng biến mất không còn.
Chuyện này khiến sắc mặt bốn người sau lưng trở nên cực kỳ phẫn nộ.
Triệu Lam, cái tên này!
Giải trừ mạch trận thì bọn họ phải làm sao?
Đang phóng thích mạch thuật giữa chừng mà giải trừ mạch trận thì lực lượng của mạch trận sẽ cắn trả.
Bốn người vừa mới phẫn nộ thì một lực lượng to lớn từ từ mạch môn truyền vào linh thể, chấn cho bọn họ lui lại mấy chục bước.
Linh thể bị thương đến ba thành!
Quan trọng nhất chính là bị cắn trả như thế, bọn họ cũng mất đi thời cơ tránh né. Bọn họ hoàn toàn không thể thong dong tránh thoát như Triệu Lam.
“Triệu Lam, ông nội ngươi!”
Trong bốn người có một người giận mắng một tiếng, sau đó bị gió lốc cuốn vào. Dĩ nhiên, ba người còn lại cũng không có ai may mắn thoát được.
Tiếng kêu thảm thiết của bốn người vang lên trong gió lốc, sau đó càng ngày càng yếu, bởi vì linh thể đã bị xé nứt, mười cái hô hấp sau, hoàn toàn không còn tiếng động nữa.
“Chết rồi?”
Lúc này, trên mặt Triệu Lam lộ vẻ sợ hãi, đứng trên mặt hồ sóng cả mãnh liệt, hoàn toàn không biết nên làm gì.
Gió lốc không thể chuyển hướng.
Đúng.
Hắn đánh cược đúng rồi.
Nhưng mà bốn đồng đội của mình không còn.
Trần Khâm có thể một đánh năm, chỉ còn lại một mình hắn thì biết phải đánhnhư thế nàon?
Sau một khắc, Triệu Lam nghĩ cũng không nghĩ, lập tức quay mặt nhìn cường giả Địa Vô Cấm bên ngoài bình chướng hô: “Ta đầu hàng! Ta đầu hàng! Cứu ta! Cứu ta!”
Dứt lời, Triệu Lam vọt tới rìa bình chướng, chỉ đợi bình chướng vừa thu lại thì sẽ vọt ra ngoài.
Tên cường giả Địa Vô Cấm của Cực Sinh Điện đó nhìn đám người Triệu Lam, lắc đầu cười một tiếng, sau đó cao giọng hô: “Chiến đấu kết thúc, Bất Hủ Tông thắng!”
Trong nháy mắt khi hắn vừa dứt lời, bốn người Diệp Vũ Mai cao hứng vỗ tay.
Trần Khâm cũng thu mạch môn lại, để cho gió lốc tiêu tán trong khu vực chiến đấu.
Rào ——
Nước hồ bị gió lốc cuốn vào rơi xuống như là thác đổ, lấp kín hồ nước, nhưng mà thế nước quá mãnh liệt cho nên cả buổi sau vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Theo sau đó, bình chướng của khu vực chiến đấu tan biến, Triệu Lam nhanh chân vọt ra, vui vẻ cười đi ra khỏi khu vực chiến đấu.
Thậm chí còn có chút đắc ý.
Bởi vì hắn không chết!
Nhưng mà một giây sau thì bị Cực Thiên Phong Tâm một cước đạp bay, cũng giận mắng một tiếng: “Triệu Lam này, sau khi Thất Vực Đăng Thiên Bảng kết thúc, phế hắn cho ta!”
Cực Thiên Phong Tâm nhìn Triệu Lam, tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
Nếu không phải không thể giết người trong lúc diễn ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng, cho dù hắn là đệ tử của Vực Chủ cũng không ngoại lệ thì chắc chắn hắn sẽ giết Triệu Lam.
Thứ đồ gì!
Chiến đấu chỉ kéo dài được một trăm hô hấp thì đã thua!
Không phải là phế vật thì là gì nữa?
Mới đầu còn thổi phồng mình lợi hại cỡ nào!
Cùng lúc đó, khán giả vây xem bên ngoài khu vực chiến đấu lập tức bạp phát ra tiếng hò hét như núi kêu biển gầm.
Đương nhiên, đa số là người của Hiên Đình Các và Âm Dương gia.
Bên phe Hồng Diệp Môn, lúc này, mặt người nào người nấy đen như đít nồi, không ngừng thầm mắng Triệu Lam là đồ ngu!
“Mặc dù trận chiến này quá ngắn ngủi nhưng cũng quá đặc sắc!”
“Ba tháng, chỉ ba tháng. Một người tu luyện vốn thường thường không có gì nổi bật lại đột nhiên trở nên lợi hại như thế, một đánh năm, cường thế nghiền ép! Oa, đột nhiên thấy hối hận vì không sinh trễ một năm, vậy thì năm nay ta cũng chỉ bốn mươi tuổi, hoàn toàn có thể đi xông Sư Đạo Mê Cục đó một lần. Ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ! Tranh top một trăm Hồng Vực một lần!”
Trong tiếng hoan hô và tiếng than thở, Vân Liêu cũng không nhịn được mà cười ra tiếng, khiến cho Cực Thiên Phong Tâm càng tức giận hơn.
Đường nhiên lúc này người phe Hồng Diệp Môn cũng tức.
“Như vậy thì đã sao, chỉ mới thắng được một trận thôi!”
“Mấy người Triệu Lam là một đám phế vật, thắng một đám rác rưởi thì có thể đi vào top một trăm Hồng Vực?”