Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1076 - 【Vip】 Trận Chiến Vượt Cảnh

【VIP】 Trận chiến vượt cảnh 【VIP】 Trận chiến vượt cảnh

Lần giao phong này, nước thắng.

Toàn phong mà Trần Khâm thả ra bị cột nước đánh cho tiêu tán, hóa thành cuồng phong càn quấy bao phủ toàn bộ khu vực chiến đấu.

“Nghiêm túc lên, chút thực lực ấy của người thậm chí còn không thể khiến cho ta cảm thấy hứng thú.” Nguyên Lãng khép hai tay lại, giơ lên cao cao. Một con thủy xa khổng lồ màu lam bỗng nhiên chui ra từ dưới mặt hồ chỗ Trần Khâm đang đứng, nó mở cái miệng lớn như cái chậu máu ra muốn nuốt Trần Khâm vào.

Trần Khâm vội vàng ngự phong né tránh, lui vài chục trượng, sau đó chiến ý trong hai mắt càng thêm nồng nặc.

“Quả nhiên là thiên kiêu trung cảnh, tùy tiện một chiêu thì có thể sánh ngang với lực lượng hợp kích của năm người Triệu Lam lúc nãy.” Thấy thủy xa to lớn tiếp tục nhào về phía mình, Trần Khâm vừa tránh né sự truy kích của nó vừa chấn động mạch môn, phóng ra mạch thuật lưu phái Địa cấp trung phẩm —— Phong Bạo!

Kẻ địch càng mạnh mẽ, Trần Khâm càng hưng phấn!

Sau khi mạch môn chấn động, cụ phong cực lớn đột nhiên xuất hiện. So với toàn phong gào thét lúc nãy thì cụ phong bây giờ có sức hút lớn hơn không biết là gấp mười, gấp trăm lần. Trong nháy mắt, nước hồ trong khu vực chiến đấu bị cụ phong hút cạn, hóa thành một lớp bảo hộ bên ngoài cho cụ phong.

Con thủy xa to lớn đó cũng bị cuốn vào trong đó, thân thể trăm trượng bị cụ phong xoay vòng, xoắn lại như là bánh quai chèo, nhưng mà nó cũng không có dấu hiệu sẽ tiêu tán. Ngược lại nó còn cuốn chặt thân thể, muốn quấn chặt cụ phong.

Trong lúc nhất thời hai người giằng co lẫn nhau.

Giờ phút này, Nguyên Lãng cũng có chút kinh ngạc, bởi vì mạch thuật mà hắn cũng thi triển cũng là mạch thuật lưu phái Địa cấp trung phẩm. Được cảnh giới Trấn Nhạc Trung Cảnh gia trì, vậy mà lại không đủ để đánh tan một cái mạch thuật do một Trấn Nhạc Hạ Cảnh phóng ra, ít nhiều gì cũng khiến cho người ta thấy mà rợn cả người.

“Ngươi khiến cho ta rất kinh hỉ.” Lần đầu tiên gặp được tình huống này, Nguyên Lãng cười giả dối, nói: “Ngươi có thể mạnh như vậy, không biết bốn đồng đội của ngươi thì sao?”

Nghe nói như vậy, bốn người Nhạc Hoa đồng thời mở mạch môn ra, sau đó lòn qua cự thạch trong hồ, nhào về phía bốn người Diệp Vũ Mai.

Nguyên Lãng lại cười một tiếng, nói: “Ngươi cho là một mình ngươi có thể đánh năm người thật sao? Còn chủ động khiêu chiến chúng ta, đúng là ngươi rất mạnh, nhưng mà đồng đội của người thì lại quá yếu.”

Nguyên Lãng đưa mắt nhìn bốn người Diệp Vũ Mai một lượt.

Hắn thấy, còn có người hồi hộp đến mức liếm môi.

Đúng là hài hước.

Rất giống mấy thằng nhóc mới ra đời.

Chỉ như vậy?

Còn nói muốn lấy được top một trăm Hồng Vực, nói đùa cái gì đó?

Nước ở Hồng Vực không có cạn như nước trên mặt hồ vậy đâu.

Nước ở Hồng Vực, rất sâu!

“Nhạc Hoa, chúng ta tới thử một chút, xem ngươi giải quyết bọn người Diệp Vũ Mai nhanh hơn hay là ta giải quyết Trần Khâm nhanh hơn.”

Nguyên Lãng cao giọng hô.

Nhạc Hoa nhếch miệng cười một tiếng, đáp lại: “Vậy chắc chắn ngươi sẽ thua!”

“Đánh cược gì?”

“Vậy đánh cược mạch thuật lưu phái Địa cấp trung phẩm của ngươi —— Bích Thủy Xà Vũ, thấy sao? Ngươi thua, dạy nó cho ta.”

“Hảo tiểu tử, lại coi trọng mạch thuật của ta. Đi! Nếu ngươi có thể thắng thì sẽ cho ngươi. Nếu như ngươi thua thì sao? Ta không muốn Vạn Hoa Kiếm của ngươi, ta không có hứng thú chơi kiếm.”

“Vậy ta sẽ giới thiệu muội muội của ta cho ngươi!”

“Một lời đã định!”

“Một lời đã định!”

Hai người đứng xa đánh cược, ăn nhịp với nhau.

Tại sao dám làm như thế?

Có lẽ là vì không xem đám người Diệp Vũ Mai ra gì.

Dù sao khoảng cách về cảnh giới còn nằm ở đó.

Mấy người Diệp Vũ Mai thấy cảnh này thì tâm tình vốn còn có chút hồi hợp giờ lại chuyển qua cực kỳ tức giận.

Không có chuyện gì khiến cho người ta tức giận bằng bị xem thường.

“Sư tỷ, bọn họ thật ngông cuồng.”

“Sư tỷ, chúng ta ra tay đi, ta cũng không tin cơ thể không đánh lại bọn họ thật.”

“Sư tỷ?”

Lúc này, Diệp Vũ Mai trầm mặc, ánh mắt nhìn ra bên ngoài bình chướng, nhìn tộc nhân và phụ mẫu đang đứng ở xa, lo lắng nhìn nàng.

Nàng gia nhập Bất Hủ Tông chính là vì muốn để cho phụ mẫu kiêu ngạo vì nàng, vì để cho Diệp gia tăng thể diện.

Bây giờ sao có thể sợ chứ?

Diệp Vũ Mai thu tầm mắt lại, sau đó kiên định nhìn đám người Nhạc Hoa đang vọt tới, sau đó nói: “Liều mạng!”

Phanh ——

Bốn người, mười hai cái mạch môn cùng chấn động.

Khí thế mênh mông từ người bốn người này phun ra ngoài, mà sau khi ngưng tụ trấn nhạc hộ giáp, lại ngưng tụ mạch khí hộ thuẫn, chuẩn bị nghênh đón đợt công kích thứ nhất của đám người Nhạc Hoa.

Nhạc Hoa thấy thế, cười nhạt một tiếng, nâng kiếm trong tay lên, sau đó khẽ quát một tiếng.

“Vân Vụ Bàn Sơn!”

Vô số kiếm khí màu vàng óng theo kiếm trong tay Nhạc Hoa vũ động mà bay lên, chúng nó bay múa bao phủ vùng trời trên đỉnh đầu đám người Nhạc Hoa, ngưng tụ thành đoàn, sau đó lập tức bay về phía đám người Diệp Vũ Mai, bao phủ đám người Diệp Vũ Mai.

Như tia nắng ban mai xuất hiện từ trong sương mù, giống như là nắng sớm chiếu rọi, bất tri bất giác bao phủ từng ngọn núi.

Thời khắc này, đám người Diệp Vũ Mai chính là núi.

Kiếm khí chính là sương mù.

Nắng sớm chính là mạch khí màu vàng kim bốn phía.

Theo sát công kích của Nhạc Hoa, ba tên thiên kiêu Trấn Nhạc Trung Cảnh còn lại cũng phóng ra mạch thuật công kích từ xa, công kích mạch khí hộ thuẫn do năm người Diệp Vũ Mai ngưng tụ ra.

Phanh ——

Khi công kích của bốn người đánh lên trên phòng ngự của Diệp Vũ Mai, bốn người Diệp Vũ Mai đồng thời run lên, phiến đá trong hồ mà bọn họ đnag đứng lên bị chấn vỡ.

Bốn người đồng thời hạ xuống!

Dưới thế công liền mạch của bốn người Nhạc Hoa, bốn người càng lún càng sâu, cho đến khi mạch khí hộ thuẫn bị đánh nát, bốn người đồng thời bị hất bay.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Bốn người Diệp Vũ Mai bị hất bay, sau đó đập lên bình chướng của khu vực chiến đấu, nặng nề ngã xuống đất, toàn thân dính đầy bùn đen, muốn bao nhiêu chật vật thì chật vật bấy nhiêu. Cũng may trấn nhạc hộ giáp không có vỡ, bốn người không có bị thương.

Bình Luận (0)
Comment