Chỉ cần bị nhốt trong lồng dây leo, linh thể của người tu hành sẽ bị dây leo ký sinh, gây tổn thương cho linh thể kéo dài. Đồng thời lồng giam sẽ cô lập một phần mạch khí, nếu người bị nhốt trong lồng muốn phóng ra mạch thuật để bứt ra khỏi lồng giam thì độ khó vô cùng lớn.
Bởi vì sau khi một phần mạch khí bị cắt đi, tác dụng tụ tập mạch khí của mạch môn sẽ không còn rõ ràng nữa, uy lực của mạch thuật cũng sẽ giảm xuống.
Vào lúc này, bốn người Nhạc Hoa bị lồng giam bao phủ cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Giết ra ngoài!"
"Ta không tin, một mình Diệp Vũ Mai mà có thể vây khốn bốn người chúng ta?"
Bốn người Nhạc Hoa quyết định nhanh chóng phát ra mạch thuật, đồng thời kích hoạt Tam Tuyền Tuyền Qua Đồ để tăng phúc, tuy nhiên, khi bọn họ vừa chuẩn bị phát ra mạch thuật thì vô số dây leo nhỏ bé đột nhiên bò khắp toàn thân, trực tiếp quấn lấy bọn họ, giống như bánh chưng.
Những dây leo nhỏ màu xanh đó đâm vào trong da bốn người Nhạc Hoa, sau đó cắm rễ trong thịt Nhạc Hoa, mặc dù chút đau đớn này có thể bỏ qua không tính nhưng cảnh tượng này lại dọa cho bốn người Nhạc Hoa run rẩy.
Thậm chí còn dừng phóng thích mạch thuật, đưa tay đi rút những dây leo lít nhà lít nhít trên người mình, vừa rút vừa tru lên. Bởi vì rút nó xuống thì nó còn kéo theo cả da thịt, dù chỉ là một chút nhưng rút một số lớn thì hình ảnh vẫn có chút máu tanh.
Nếu như muốn hình dung thì có thể tưởng tượng cảnh túm tóc giật xuống, tóc kéo theo cả da đầu bong ra.
Nghĩ lại.
Cẩn thận nghĩ.
Cho một chút thời gian để từ từ suy nghĩ.
Từ từ suy nghĩ...
Xoẹt xẹt.
Những chỗ bị rút ra máu me đầm đìa, nhưng mà sau khi bị rút ra thì dây leo vẫn tiếp tục xuất hiện, giống như là trong thân thể tồn tại vô số hạt giống.
“Mạch thuật của Diệp Vũ Mai có gì đó quái lạ!” Nhạc Hoa thấy cảnh này thì đâu còn dám dùng tay rút, chỉ có thể mặc cho những dây leo đó hấp thu làm tiêu hao lực lượng linh thể của mình: “Các ngươi đừng có rút nữa! Còn nữa, ngươi rút thì rút, đừng có ném vào mặt ta! Mẹ! Còn lọt vô cả miệng ta đây này!”
Phi phi phi.
Nhạc Hoa nhanh chóng phun thứ trong miệng ra.
Hắn cũng không biết đó là da thịt mà đồng đội giật xuống hay là dây leo nhuốm máu.
Sau khi phun thứ trong miệng ra, Nhạc Hoa vội vàng phóng thích mạch thuật.
Không còn là Vạn Hoa Kiếm!
Mạch môn Nhạc Hoa chấn động, vô số hồng diệp xuất hiện, chính là mạch thuật trấn phái của Hồng Diệp Môn!
Mặc dù chỉ là Thiên Diệp Loạn Vũ Đệ Nhất Vũ nhưng dù sao thì nó cũng là mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm, uy lực không thể coi thường!
Trong khoảnh khắc khi vô số hồng diệp xuất hiện, nó không ngừng thu gặt dây leo, chặt đứt từng sợi dây leo. Ba người khác thấy như vậy thì cũng vội vàng phóng thích mạch thuật, cùng dùng ra Thiên Diệp Loạn Vũ Đệ Nhất Vũ, chặt đứt dây leo.
Nhưng mà cho dù là Thiên Diệp Loạn Vũ thì hiệu quả cũng rất là bé nhỏ trong thời khắc này.
Dù sao bốn người cũng chỉ mới nhập môn.
Mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm cảnh giới nhập môn so với mạch thuật lưu phái Địa cấp trung phẩm cảnh giới tạo cực chênh lệch vẫn lớn vô cùng, cho dù bốn người Nhạc Hoa đều là Trấn Nhạc Trung Cảnh nhưng với tốc độ chém như vậy thì ít nhất phải tốn nửa nén hương mới có thể phá vỡ lồng giam.
Đến lúc đó cho dù là phá vỡ lồng giam bằng dây leo thì sợ là lực lượng linh thể cũng đã tiêu hóa bảy tám phần.
Bởi vì mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm cực kỳ hao lực lượng linh thể, vốn là thứ áp đáy hòm, sao có thể phóng thích trong thời gian dài được?
Lại thêm có những sợi dây leo làm người ta sợ hãi trên người không ngừng hấp thu lực lượng linh thể, tốc độ tiêu hao lực lượng linh thể sẽ càng nhanh hơn.
“Sao Nhạc Hoa ta lại có thể bị Diệp Vũ Mai ngươi hạ gục được!” Nhạc Hoa nghĩ đến đây, toàn thân nhất thời trở nên cuồng bạo, điên cuồng múa kiếm, nương theo hồng diệp thu gặt dây leo, chém đứt từng sợi dây leo: “Đứt cho ta! Đứt cho ta!”
Lúc này, ba người còn lại không có điên cuồng như Nhạc Hoa nhưng cũng đều liều mạng, bởi vì bọn họ đều không muốn bại.
Chuyện liên quan đến vinh dự!
Nếu thua trấn chiến này thì sao này mặt mũi biết để ở đâu nữa?
Cùng lúc đó, bên ngoài lồng giam bằng dây leo, Diệp Vũ Mai đưa mắt nhìn ba người còn lại, lại liếc mắt nhìn hướng Trần Khâm, nói: “Các ngươi đi giúp Trần Khâm! Lồng giam bằng dây leo của ta có thể vây khốn bọn họ ít nhất nửa nén hương, bốn người các ngươi hợp lực giải quyết Nguyên Lãng rồi lại tới giúp ta sau.”
Ba người gật đầu, sau đó nhảy lên một cái, nhào về phía Nguyên Lãng.
Thời khắc này, Nguyên Lãng vì không làm gì được Trần Khâm, lại bị Trần Khâm đè đầu đánh cho nên cũng đang khó chịu. Thấy bỗng nhiên có ba người đánh tới thì lại càng khó chịu hơn.
Vốn cho rằng là Nhạc Hoa giải quyết xong mấy người Diệp Vũ Mai rồi chạy tới giúp hắn giải quyết Trần Khâm.
Không ngờ kết quả trái ngược.
Đúng là mỉa mai!
“Nhạc Hoa, ngươi hại chết ta rồi!” Lúc này, Nguyên Lãng phân ra ba con thủy xà đi cản ba tên đệ tử Bất Hủ Tông đang đánh tới.
Hậu quả của việc làm như thế chính là cụ phong quay quanh người Nguyên Lãng trực tiếp cuốn một con thủy xà lớn vào trong đó, chỉ mấy hơi thì đã xoắn nát gần nửa thân thể. Ba con thủy xà khác cũng bị ba người khác của Bất Hủ Tông đánh cho tục bại lui, không được bao lâu thì tán loạn.
Bốn người hợp nhau dùng thực lực mang tính áp đảo tới gần Nguyên Lãng, đánh cho Nguyên Lãng hoàn toàn không có sức chống đỡ, chỉ có thể không ngừng phóng thích ra mạch thuật phòng ngự mạnh nhất ngăn cản thế công của bốn người Trần Khâm, đồng thời không ngừng lùi về sau, cho đến khi lùi tới rìa bình chướng, không thể lùi được nữa.
Nguyên Lãng dùng chân đạp bình chướng, sau đó đỡ lấy công kích của bốn người, mắt thấy chân sắp không chịu được nữa thì vội vàng hô lớn: “Đầu hàng! Đầu hàng!”
Nếu còn không đầu hàng nữa thì một khi phòng ngự của hắn vừa vỡ, mạch thuật của bốn người tuyệt đối có thể giết chết hắn.