Nói xong, Vi Sinh Tinh Vũ không ngăn được khiến cho sát ý tỏa ra bên ngoài, hóa thành sát khí thực chất tản ra xung quanh.
Cho đến khi Ôn Bình đưa tay lên đánh một sợi mộc khí vào trong cơ thể của Vi Sinh Tinh Vũ thì mới khiến cho cảm xúc đang mất khống chế của hắn dần dần bình phục trở lại.
Vi Sinh Tinh Vũ khôi phục lại như cũ, ngượng ngùng cười một tiếng, nói một tiếng cảm ơn với Ôn Bình. Ôn Bình nói: “Anh hùng của U Quốc, hoàng tử Khải Tinh Dư hận U Quốc, từ đó sáng lập Già Thiên Lâu, muốn muốn tiêu diệt U Quốc. Bây giờ lâu chủ đầu tiên của Già Thiên Lâu, Vi Sinh Tinh Vũ lại bắt đầu hận Già Thiên Lâu, muốn san bằng Già Thiên Lâu. Bổn tông chủ cũng rất tò mò trong mấy trăm năm, gần ngàn năm này ngươi đã trải qua những gì mà khiến cho ngươi căm hận, muốn hủy diệt thứ mà mình hết lòng muốn che chở cho nó như vậy.”
Vi Sinh Tinh Vũ nở một nụ cười thảm đạm, sau đó nói: “Chuyện cũ ở U Quốc thì xin tông chủ thông cảm, ta không muốn nhắc lại nó nữa. Còn tại sao thuộc hạ sẽ hận Già Thiên Lâu thì đó là vì nó giống như U Quốc, cướp đi người mà ta yêu quý nhất trong đời. Nếu như tông chủ còn nhớ chuyện khi ta vừa mới tỉnh lại, thì hẳn là cũng nhớ được người mà ta kêu khi mới tỉnh dậy.”
“Vân Nghê, nữ nhi của ngươi.”
Ôn Bình còn nhớ Vân Nghê.
Bởi vì Hà Niên đã từng nhắc tới, ba trăm năm trước Vân Nghê đã bị xóa hết tất cả, ngay cả hệ thống cũng không thu thập được tin tức liên quan tới nàng.
Chuyện này chắc chắn là có người làm.
Nếu không thì với thân phận của Vi Sinh Tinh Vũ, Vân Nghê là nữ nhi duy nhất của Vi Sinh Tinh Vũ thì cho dù nói như thế nào thì cũng phải được ghi chép lại.
Dù chỉ được ghi chép trong Già Thiên Lâu.
Nhưng mà Già Thiên Lâu cũng không có bất cứ ghi chép gì về cuộc đời của Vân Nghê.
Xem ra Vân Nghê chết, còn có chuyện tại sao Vân Nghê bị xóa đi dấu hiệu tồn tại chính là nguyên nhân tại sao Vi Sinh Tinh Vũ lại thống hận Già Thiên Lâu.
Khi nhắc tới hai chữ Vân Nghê, giọng điệu Vi Sinh Tinh Vũ trở nên không giống, nhưng bởi vì có một đạo mộc khí của Ôn Bình ở trong người cho nên Vi Sinh Tinh Vũ cũng không có bộc phát sát ý ra.
“Người đánh lén ta, đánh ta vào trong Khúc Cảnh chính là lâu chủ của Già Thiên Lâu bây giờ. Nữ nhi của ta, Vân Nghê cũng chết ở trong tay hắn.”
Vi Sinh Tinh Vũ không khỏi nắm chặt hai quả đấm.
“Người nào?”
“Vô Tận Thiên Huyền!”
“Hệ thống.” Lúc này, Ôn Bình để cho hệ thống hiển thị tin tức sơ lược của Vô Tận Thiên Huyền ra.
“Vô Tận Thiên Huyền.”
“Giới tính: Vô tính.”
“Tuổi tác: Hai ngàn bảy trăm tuổi.”
“Cảnh giới: Rất có thể là Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh.”
...
Xuống chút nữa thì không còn bất cứ tin tức nào khác.
Nhưng mà chỉ một tin tức sơ lược như vậy lại khiến cho Ôn Bình không khỏi rơi vào trong trầm tư.
Cho dù là hệ thống cũng điều tra được thực lực chính xác của hắn, xem ra lần ra tay gần nhất của hắn thì thể hiện ra thực lực là Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh.
“Hệ thống, lần ra tay gần nhất của Vô Tận Thiên Huyền là lúc nào?”
Hệ thống trả lời hắn: “Bảy mươi năm trước.”
“Bảy mươi năm, như vậy thì cho dù có cao hơn thì cũng chỉ vượt qua Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh mà thôi.” Chỉ cần không bước vào cấp bậc cao hơn nữa thì Ôn Bình cũng không có sợ.
Đương nhiên, hắn không sợ.
Còn Vi Sinh Tinh Vũ có sợ hay không thì hắn không biết.
Nhưng hắn biết áp lực của Vi Sinh Tinh Vũ chắc chắn sẽ không nhỏ.
Còn chưa đối kháng chính diện với Vô Tận Thiên Huyền, chỉ mới gặp mấy nửa bước Thiên Vô Cấm của Già Thiên Lâu mà hắn đã suýt chút nữa là chết trong tay đối phương. Nếu như gặp Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh Vô Tận Thiên Huyền thật thì sợ là ngay cả phản kháng cũng không được.
Ôn Bình nói thẳng: “Vô Tận Thiên Huyền đã là Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh, bây giờ mục tiêu mà ngươi muốn báo thù rất mạnh mẽ, mà bây giờ ngươi chỉ mới vừa mới khôi phục thực lực Địa Vô Cấm Hạ Cảnh. Khoảng cách giữa hai người các ngươi phải nói là như lạch trời.”
“Ta tin số mệnh! Nếu vận mệnh để cho ta gặp được tông chủ, có thể sống lại thì chắc chắn là có nguyên nhân hết.” Vi Sinh Tinh Vũ không có mù quáng tự tin, cũng không có mù quáng phẫn nộ, lúc này hắn lại cực kỳ bình tĩnh.
Đây cũng là lý do mà Ôn Bình thưởng thức hắn.
Dù sao cũng là người sáng lập Già Thiên Lâu, trải qua nhiều vô số kể, cho nên bàn về tâm tính thì hắn phải thành thục hơn đa số người trong Bất Hủ Tông. Sẽ không mù quáng như người trẻ tuổi, cũng sẽ không tiêu cực giống đa số người.
Nếu muốn nói Vi Sinh Tinh Vũ giống như sinh vật gì.
Vậy thì Ôn Bình cảm thấy Vi Sinh Tinh Vũ giống sói.
Xảo trá!
Hung tàn!
Không đợi Ôn Bình mở miệng, Vi Sinh Tinh Vũ lại nói: “Đa tạ ân cứu mạng của tông chủ, đời này Vi Sinh Tinh Vũ không thể báo đáp, nhưng chỉ mong Bất Hủ Tông không bị ta liên lụy. Nếu như Già Thiên Lâu biết ta còn sống thì chắc chắn sẽ phí hết tâm tư lấy tính mạng của ta. Các trưởng lão, các đệ tử Bất Hủ Tông không thể gánh những thứ này theo ta, cũng không thể hi sinh bởi thù riêng của ta. Ngài cũng không thể vì một tên phế nhân như ta mà chống lại toàn bộ Già Thiên Lâu, như vậy không đáng.”
Tuy rằng Ôn Bình cũng không e ngại Già Thiên Lâu, chịu thu lưu hắn nhưng Vi Sinh Tinh Vũ cũng không phải là một người ích kỷ, hắn biết mình không thể ở lại đây.
Mạng của hắn, hắn tự gánh!
Không thể liên lụy đến người khác!
Giờ phút này, Ôn Bình đứng bên cạnh, nghe Vi Sinh Tinh Vũ nói xong thì đứng dậy cười nói: “Nếu nói liên lụy thì từ khi ngươi được ta mò lên khỏi Khúc Cảnh thì đã liên lụy ta rồi. Vì để cho ngươi thức tỉnh mà ta tốn không ít tinh lực và thời gian.”
“Đời này Vi Sinh Tinh Vũ không thể báo đáp!”
Vi Sinh Tinh Vũ chậm rãi ngồi dậy, dập đầu mạnh xuống đất một cái.
Phanh.
Sau đó lại nói thêm một câu.