“Đáng tiếc. Vốn dĩ Vô Nhãn ban có thể ổn thỏa lọt vào top mười Hồng Vực, thậm chí có thể lọt vào top một trăm Nguyên Dương Vực. Nhưng mới vòng đấu bán kết thứ hai thì đã thua. Mặc dù được ngươi cứu sống nhưng đời này cũng vô duyên với Thất Vực Đăng Thiên Bảng.” Kim Bất Tam cảm thán một tiếng, không khỏi cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Vô Nhãn không nên thua ở đấu bán kết.
Hắn có thua thì cũng nên thua trên chiến trường tranh đoạt đệ nhất Hồng Vực mới hợp tình hợp lý.
Sau này, Vô Nhãn nhớ lại lần Thất Vực Đăng Thiên Bảng này, sợ là đau tao ngộ thảm như vậy sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng Vô Nhãn. Dù sao một đời chỉ có một lần bốn mươi tuổi, vượt qua chính là vượt qua, thời gian vĩnh viễn sẽ không lùi lại.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Tính tình Vô Nhãn này giống như Bạch Nhãn Khách, yên tâm, hắn vĩnh viễn sẽ không cảm thấy tiếc nuối. Thậm chí còn vì gặp được Vân Liêu mà thấy vui vẻ, dù cho lần này chết thật.” Địch Trần cảm thán một câu, vội vàng sai người đưa Vô Nhãn đến chỗ ở của hắn, hắn sẽ tự mình trị liệu cho Vô Nhãn.
Địch Trần vừa đi, Kim Bất Tam cũng không còn hứng thú xem tiếp nữa.
Nếu không phải vì có Vân Liêu thì bọn họ hoàn toàn không có chút hứng thú nào với đấu bán kết.
Suy cho cùng thì cái này chỉ là mấy đứa nhỏ đang đánh nhau thôi.
Đã thấy sóng to gió lớn, đột nhiên nhìn lại gợn sóng nhỏ bé trên mặt hồ, ai sẽ cảm thấy nó là phong cảnh hiếm thấy?
...
Sau khi Vân Liêu cưỡi chổi ma pháp rời khỏi khu vực chiến đấu thì dùng Truyền Âm Thạch thông báo cho tám mươi tên đệ tử còn lại tiếp tục ở lại đó, sau đó hắn đi sâu vào trong Đăng Thiên Nguyên, tìm một chỗ không có ai, bắt đầu khôi phục tinh thần lực.
Lại thi triển Sâm Lâm Chi Ca, vô số mộc khí tràn vào trong thân thể, bắt đầu khôi phục tinh thần lực đã tiêu hao sạch sẽ của hắn.
Một trăm hô hấp khôi phục một thành.
Không bao lâu sau, tinh thần lực của Vân Liêu đã được bổ sung đây đủ.
Nhưng mà Vân Liêu không định tiếp tục so tài trận thứ hai mà là bắt đầu hồi tưởng lại chiến đấu mới vừa rồi và suy tính chiến đấu có thể xuất hiện.
Một trận này, thắng không thoải mái nhưng suy cho cùng thì vẫn là thắng. Nhưng như vậy sẽ khiến cho người khác nắm chuẩn được thực lực của mình, chắc chắn sẽ không xuất hiện loại tình huống như Vô Nhãn nữa.
Nếu có người tiếp tục tới khiêu chiến hắn nữa thì chắc chắn sẽ là cường cường kết hợp.
Nếu có hai yêu nghiệt như Vô Nhãn, mạch thuật đánh ra cũng mạnh mẽ giống y như Thần Ý, như vậy thì rất có thể hắn sẽ thua. Bởi vì một khi Sâm Lâm Chi Ca bị cắt đứt, hiệu quả trị liệu cũng sẽ dừng lại.
Lần này bởi vì địch nhân chỉ có Vô Nhãn, hắn bị Bạo Phong Kiếm Trận chặn lại cho nên không thể cắt đứt ma pháp khôi phục của hắn.
Nhưng lần sau đối mặt với nhiều kẻ địch mạnh mẽ như Vô Nhãn, không chừng là hắn sẽ hoàn toàn không có cơ hội phóng thích Sâm Lâm Chi Ca.
“Đã đến lúc dùng tới ngươi rồi.”
Vân Liêu lấy một cái hộp gấm trong tàng giới ra, mở hộp gấm ra, để lộ ra một cái Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ.
Đây là thứ mà tông môn ban thưởng cho hắn.
Phần thưởng dành cho người đầu tiên tu luyện thành công ba loại ma pháp tam giai trong Pháp Sư Tháp.
Khi tông chủ đưa nó cho hắn thì từng nói: “Nhất định phải chờ khi mình thật sự khó khăn thì mới dùng.”
Hắn hiểu được ý tông chủ, bởi vì làm như vậy thì có thể bức ép mình một chút, để cho mình trưởng thành nhanh hơn.
Khi cầm Tuyền Qua Đồ lên, dưới Tuyền Qua Đồ có một tờ giấy, trên tờ giấy viết một đoạn văn: “Sinh mệnh hấp thu: Với tất cả công kích của ngươi, một khi tạo thành tổn thương cho kẻ địch thì ngươi sẽ khôi phục hàng loạt tinh thần lực, hàng loạt lực lượng linh thể. Tổng hiệu quả khôi phục là hai thành của tổn thương mà ngươi gây ra cho kẻ địch.”
“Công kích người khác thì có thể khôi phục lực lượng của mình, khó trách tông chủ nói: ‘Có nó ngươi sẽ cực kỳ bền bỉ’.” Vân Liêu giật mình.
Lúc này, hắn lấy Tuyền Qua Đồ ra ngoài, bắt đầu hấp thu Tuyền Qua Đồ.
Có nó thực lực của mình sẽ phóng đại!
Hơn nữa, kẻ địch càng nhiều thì hắn sẽ càng mạnh mẽ!
“Ta muốn đánh hai mươi người!”
...
Bất Hủ Tông.
Pháp Nguyên Sơn Cốc.
Cấm khu cuối cùng.
Ôn Bình lại bước vào Pháp Nguyên Sơn Cốc, trực tiếp truyền tống đến cấm khu cuối cùng trong Pháp Nguyên Sơn Cốc.
Lần trước hắn bị thứ gì đó miểu sát.
Lần này, ngoại trừ muốn kiếm một ít yêu đan ra thì Ôn Bình còn muốn xem thử xem thứ miểu sát mình lúc đó là thứ đồ gì.
Đương nhiên.
Mục đích chủ yếu vẫn là kiếm yêu đan.
Lần này Ôn Bình không có ngự kiếm đi, bởi vì sau khi vào Địa Vô Cấm, hoàn toàn không cần ngự kiếm.
Ôn Bình vừa thong thả phi hành vừa đi vào cấm khu cuối cùng. Đã không nhìn thấy, dùng tinh thần lực cũng không dò xét được yêu đan ở khu vực biên giới của cấm khu cuối cùng nữa, cho nên hắn chỉ có thể đi vào trong chỗ sâu.
Chắc là Mộc Long vơ vét đi.
Cũng may bây giờ phạm vi bao trùm của tinh thần lực của Ôn Bình đủ xa, cho nên chỉ bay một hồi thì cảm nhận được khí tức của yêu đan. Sau đó, hắn đổi hướng bay tới đó, thành công tìm được một viên yêu đan phẩm chất không tệ.
Tiếp tục thâm nhập sâu vào, hắn phát hiện hàng loạt yêu đan ở trong lòng một con sông khô cạn không biết bao nhiêu năm tháng. Nhưng mà những yêu đan này chất lượng không quá cao, thỉnh thoảng mới phát hiện được một viên yêu đan tốt một chút.
Nhưng mà tuy chút yêu đan này có chất lượng không cao nhưng thắng ở số lượng đủ nhiều. Mỗi ba mươi viên thì đủ để chế tạo ra một Yêu Vương có thể sánh ngang với Trấn Nhạc Thượng Cảnh. Phối hợp Phá Kính Đan, vài phút thì sẽ trở thành Yêu Thần.
Thu thập trong lòng sống nửa giờ, ít nhất cũng góp nhặt được ba trăm viên, đủ để tạo ra mười Yêu Vương sánh ngang với Trấn Nhạc Thượng Cảnh.